Họ dùng bữa tối bên ngọn lửa, gồm một lon đậu, khoai tây chiên và một ít rượu whisky chia nhau, ngồi dựa lưng vào một khúc gỗ, đế giày và đinh tán bằng đồng nóng, chuyền qua chuyền lại chai rượu trong khi bầu trời màu oải hương dần tan sắc và không khí lạnh buốt phủ xuống.
Họ uống rượu, hút thuốc, thỉnh thoảng đứng dậy đi vệ sinh, ánh lửa hắt những tia sáng xuống dòng suối cong mình bên cạnh, họ bỏ thêm củi vào đống lửa để tiếp tục cuộc chuyện trò.
Họ
nói về ngựa và trò đấu ngựa rodeo, những giải đua ngựa, chuyện quân ngũ, các vụ
đắm tàu và thương vong kèm theo, vụ tàu ngầm Thresher [1] đã
chìm hai tháng trước đó cùng tất cả người trên nó và những phút tuyệt vọng cuối
cùng của họ chắc đã kinh hoàng đến mức nào, những con chó họ từng nuôi và biết
đến, trang trại của Jack nơi cha và mẹ anh vẫn còn duy trì, nơi ở của gia đình
Ennis trước khi bị tịch thu nhiều năm trước sau khi bố mẹ anh chết, anh trai của
Ennis ở Signal và một chị gái đã kết hôn ở Casper.
Jack
kể bố anh là một người đấu bò khá nổi tiếng từ nhiều năm trước nhưng vẫn giữ bí
mật về quá khứ của mình, không bao giờ cho Jack một lời khuyên, không bao giờ đến
xem Jack thi đấu, mặc dù chính ông đã đặt anh lên lưng bò khi anh còn nhỏ .
Ennis nói rằng cái lần cưỡi mà anh ta quan tâm là cái lần anh trụ được trên
lưng bò hơn tám giây và nó có vài ý nghĩa. Tiền thắng cuộc là một ý nghĩa lớn,
Jack nói, và Ennis tán thành.
Họ
rất tôn trọng các ý kiến của nhau, mỗi người đều hân hoan khi có được một
người bạn đồng hành ở một nơi mà không ai ngờ tới. Ennis, lúc cưỡi con ngựa ngược
gió trở lại với bầy cừu trong ánh sáng chập choạng, hư ảo, nghĩ rằng anh ấy không
bao giờ có được những thời khắc vui đến thế, cảm thấy như mình có thể bay lên lột
cái mảng trắng kia của mặt trăng.
Mùa
hè đã đến và họ chuyển đàn cừu sang đồng cỏ mới, dựng lại trại; khoảng cách giữa
đàn cừu và cái trại mới trở nên xa hơn và những chuyến cưỡi ngựa trong đêm cũng
dài hơn. Ennis cưỡi ngựa dễ dàng, vừa ngủ với đôi mắt mở, nhưng những giờ anh
phải ở xa bầy cừu cứ kéo dài ra.
Jack
thổi một tiếng nhạc méo mó từ cái kèn harmonica, nọ bị bẹp một chút do cú ngã từ
lưng con ngựa cái và Ennis có một giọng hát khàn khàn rất hay. Một vài đêm, họ hát
lướt qua một số bài. Ennis biết những lời hát chua cay của bài Strawberry Roan [2].
Jack đã thử một bài hát của Carl Perkins, ngân lên câu “Điều em nói-nói-nói …”,
tuy vậy anh ấy thích một bài thánh ca buồn, “Water-Walking Jesus”, đã học được
từ mẹ của mình, người tin vào Lễ Ngũ tuần. Anh hát trong sự chầm chậm đầy thê
lương, vọng lại là những tiếng sói hú xa xa.
“Giờ
thì quá muộn để đến chỗ đám cừu chết tiệt”, Ennis nói, say xỉn, chóng mặt bò cả
mình trên hai chân hai tay trong suốt một giờ dưới cái lạnh khi mặt trăng đã
khuyết một nửa. Những viên đá đồng cỏ phát ánh sáng màu trắng xanh và một cơn
gió nhẹ từ trên đồng cỏ tràn về, quét ngọn
lửa sà xuống, sau đó xé nó thành những dải lụa màu vàng.
“Nếu
cậu có cái chăn nữa, tôi sẽ lăn ra đây chợp
giấc một chút , rồi sẽ đi ngay khi trời sáng”.
“Anh
sẽ bị đóng băng luôn khi ngọn lửa đó tắt. Tốt hơn hết là ngủ trong lều”.
“Không
biết tôi còn cảm giác không nữa”. Nhưng
anh lảo đảo dưới tấm bạt, kéo đôi giày ra, nằm ngáy trên tấm vải ngoài trời được
một lúc, rồi thì đánh thức Jack bằng tiếng hai hàm run gõ vào nhau cạch cạch.
“Chúa
ơi, đừng có gõ búa nữa và vào đây. Chăn giường đủ lớn mà”, Jack với giọng nói
khó chịu khi còn ngái ngủ.
Chăn
đủ lớn, đủ ấm, và một lúc sau họ đã nhích sát gần nhau. Trên đời này có hai việc
mà Ennis yêu không còn gì bằng là được hòa giải với kẻ thù và thứ hai là tiêu
tiền, và giờ thì anh ta không còn thích hai điều đó nữa khi Jack nắm lấy bàn
tay trái của Ennis và đặt nó vào con chim đang cương cứng của mình.
Ennis
hất tay Jack ra như thể anh ta vừa chạm vào lửa, quỳ xuống, tháo dây lưng, kéo
quần xuống, đẩy Jack quỳ trên hai tay hai chân, và với sự hỗ trợ của một ít dịch
trong và nhổ một ít nước bọt, anh đút nó vào Jack – anh chưa từng làm điều này
trong đời, nhưng cũng không cần sự chỉ dẫn nào. Họ cứ thế trong sự im lặng, ngoại
trừ một vài tiếng thở gấp và khi Jack bắn đạn khỏi nòng, xong, họ nằm xuống và
chìm trong giấc ngủ.
[1] USS Thresher
(SSN-593): Tàu ngầm hạt nhân của Hoa Kỳ bị chìm trong một vụ tai nạn năm 1963
ngoài khơi Boston, khiến toàn bộ 129 thủy thủy đoàn và nhân viên đều chết.
[2] Một bài hát Mỹ ra đời năm 1948, kể câu chuyện về một anh chàng nghèo khổ, làm nghề thuần dưỡng ngựa bất kham. Anh bị chấn thương và tàn phế sau một lần bị hất xuống lưng ngựa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét