Ennis thức dậy trong ánh bình minh đỏ ửng với cái quần dài còn quanh đầu gối, đau đầu như búa bổ còn Jack nằm cạnh mình. Không nói gì về chuyện đêm qua, cả hai đều biết phần còn lại của mùa hè này sẽ thế nào rồi, bọn cừu đã bị nguyền rủa.
Và điều đó đã diễn ra. Họ không bao giờ nói về tình dục, mà họ cứ để nó diễn ra, lúc đầu họ chỉ làm điều đó trong lều vào ban đêm, sau đó là dưới ánh sáng ban ngày với ánh mặt trời nóng hổi chiếu xuống, và vào buổi tối trong ánh lửa rực rỡ. Họ làm nhanh, thô bạo, trong tiếng cười và khịt mũi, không thiếu những tiếng rên rỉ ồn ào.
Nhưng
họ nói không nói ra bất cứ lời nào về chuyện đó, trừ một lần Ennis nói “Anh
không phải người đồng tính”. Jack đáp lại ngay “Em cũng không. Chuyện chỉ một lần.
Không có ai biết, chỉ có hai ta.”
Chỉ
có hai người họ trên ngọn núi, bay bổng trong cái không khí hân hoan có phần ngai ngái, nhìn xuống lưng con chim ưng đang bay và ánh đèn pha chậm chạp trên mảng
đồng bằng nằm phía dưới. Họ buông thả những công việc thường ngày và quấn quít bên nhau để mặc những
con chó chăn cừu sủa vang xa xăm trong đêm tối.
Họ
tin rằng mình vô hình, mà không biết rằng một ngày nọ lão Joe Aguirre đã theo
dõi họ qua ống nhòm 10x42 của ông ta trong suốt mười phút, đợi cho đến khi họ đã
cài nút quần jean, đợi cho đến khi Ennis cưỡi ngựa trở lại với bầy cừu, lão ta mới
lên núi và báo tin cho Jack là người chú Harold của anh đang ở trong bệnh viện vì
bị viêm phổi và dự kiến sẽ không thể
qua khỏi. Mặc dù đã báo một lần, Aguirre lại lên núi báo lần nữa, cố gắng lay
chuyển cái nhìn cương quyết Jack – anh ta không muốn xuống núi.
Vào
tháng 8, Ennis đã dành cả đêm với Jack trong trại chính và trong một cơn mưa đá
dữ dội, đàn cừu đã di chuyển về phía tây và nhập vào một đàn nọ trong một khu đất
khác. Đó là một khoảng thời gian khốn khổ suốt năm ngày, Ennis và một người
chăn gia súc gốc Chile không biết tiếng Anh cố gắng loại chúng ra, một nhiệm vụ
gần như không thể vì các vệt tên bằng sơn đóng trên cừu đã bị mòn và mờ nhạt
vào cuối mùa chăn. Ngay cả khi số lượng cừu đã đúng, Ennis biết bọn cừu đã bị trộn
lẫn. Trong một cách khó chịu, mọi thứ dường như trở nên hỗn độn.
Trận
tuyết đầu tiên đến sớm, vào ngày 13 tháng 8, chồng lên một lớp dày gần 30cm,
nhưng sau đó chúng tan đi nhanh chóng. Tuần sau, lão Joe Aguirre chuyển lời để gọi
họ xuống núi - một cơn bão khác, lớn hơn, đang di chuyển từ Thái Bình Dương - và
họ gom đồ đạc và di chuyển khỏi ngọn núi với những con cừu, đá lăn dưới gót
chân, đám mây màu tím đang to dần từ phía tây và cái mùi lạnh lẽo của cơn bão
tuyết sắp tràn đến phả vào người họ.
Ngọn
núi sôi sục với năng lượng ma quỷ, được tráng men bằng ánh sáng kì quái xuyên
qua những đám mây vỡ vụn, gió thổi rạp đám cỏ và tạo nên hình thù kì dị từ những
tán cây thấp và khe đá nức. Khi họ xuống dốc, Ennis cảm thấy như mình đang bị
rơi tự do, chầm chậm và không thể đảo ngược.
Joe
Aguirre trả tiền công cho họ, không nói gì nhiều. Lão ta nhìn đám cừu đang chạy
tán loạn với vẻ mặt chua chát, nói, “Một số con trong này có lên trên đó với
các cậu đâu”. Ông ta cũng không hy vọng gì việc đếm được đủ số lượng. Có cắt bớt
tiền công cũng chả nghĩa lý gì.
“Mùa
hè tới anh cũng làm công việc này chứ?”, Jack nói với Ennis trên đường, khi một
chân đã đặt trên chiếc xe bán tải màu xanh lá cây. Gió đã thổi mạnh và lạnh.
"Có
thể không”. Một đám bụi bay lên và làm mờ không khí với những hạt cát mịn và
anh nheo mắt nhìn nó. “Giống như anh đã nói, Alma và anh sẽ kết hôn vào tháng
12. Anh sẽ cố kiếm việc gì đó ở trang trại. Còn em?". Anh rời ánh mắt khỏi
cái hàm của Jack, nó bị bầm tím xanh do cú đấm mạnh của Ennis vào ngày cuối
cùng trên núi.
“Nếu
không có gì sáng sủa hơn, em nghĩ về việc quay trở lại trang trại của bố, giúp
ông ấy trong mùa đông, sau đó có thể đi đến Texas vào mùa xuân. Nếu bên quân đội
không gọi em nhập ngũ”.
“Ưh,
còn được gặp lại em, anh đoán”. Cơn gió thổi tung một bao cám gia súc rỗng xuống
đường cho đến khi nó tốc lên dưới lòng xe tải của anh.
“Thế
nhé!’, Jack nói, và họ bắt tay nhau, đập vào vai nhau, sau đó có họ dần cách xa
nhau khoảng chục mét, rồi không có gì để làm ngoài việc lên xe và lái đi ngược
chiều nhau. Đi được một dặm, Ennis cảm thấy đau đớn như có ai đó đang rút ruột
mình ra từng khúc từng khúc. Anh dừng xe lại bên đường và, trong cơn tuyết xoáy mới ào đến,
cố gắng nôn nhưng không có gì tháo ra. Anh cảm thấy tồi tệ như chưa từng có và
phải mất một lúc lâu để cảm giác đó dịu xuống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét