“Em không phiền lòng về chuyện buổi tối hôm đó chứ?”, anh ấy hỏi.
Tôi biết chính xác những gì anh ấy đang đề cập đến.
“Có lẽ có - một chút thôi”.
Anh ấy mỉm cười. Tôi có thể nói rằng anh ấy rất muốn rời khỏi quán cà phê, vì vậy tôi tiến lại gần anh, vai chạm vai. Đó là khi anh vòng tay ôm tôi và kéo tôi về phía anh, gần như khiến tôi tựa đầu lên vai anh. Tôi đã không biết liệu điều này có nghĩa là gì, là để vỗ về tôi hay chỉ đơn giản là để bông đùa một chàng trai trẻ đã mở lòng và nói vài lời cảm động với một người hơn tuổi.
Có lẽ đó là khúc dạo đầu cho một cái ôm tạm biệt. Thế nên, bỗng sợ khi nghĩ đến chuyện chia tay không thể tránh khỏi, tôi buột miệng nói, “Lúc này em không có kế hoạch gì cả”.
"Vâng anh biết. Em đã nói với anh rồi."
Nhưng anh ấy đã cảm nhận hoặc là tôi đang hồi hộp hoặc là giọng của anh có vẻ bị lạnh lùng quá, anh nói thêm: “Em là một người tuyệt vời và – “, anh chưa nói hết câu.
Anh định trả tiền nhưng tôi dừng tay anh. Rồi khi tôi cầm bàn
tay anh, tôi nhìn chằm chằm vào nó.
"Em đang làm gì đấy?" anh hỏi gần như trách móc.
“Trả tiền.”
“Không, em đang nhìn chằm chằm vào tay anh”.
“Em có nhìn đâu”, tôi đã phản đối. Nhưng tôi đã nhìn chằm
chằm vào tay anh.
“Đó là dấu hiệu tuổi tác đấy”, anh nói. Rồi một lát sau: “Hay
là em đổi ý rồi, phải không?”. Anh cắn môi dưới nhưng ngay lập tức thả nó ra.
Anh đang đợi câu trả lời của tôi.
Và sau đó, vì tôi không thể nghĩ ra chuyện gì để nói với anh nhưng
vẫn cảm thấy cần phải nói gì đó, bất cứ điều gì, “Đừng tạm biệt sớm nhé, chưa
đến lúc đâu anh”. Nhưng tôi nhận ra rằng câu này có thể bị suy diễn là sẽ nán
lại ở quán café thêm một lúc, vì vậy tôi quyết định chọn một cái gì đó táo bạo
hơn để nói ra.
“Tối nay đừng để em về nhà, anh Michel”, tôi nói. Tôi biết
tôi đỏ mặt khi nói ra điều này, và đang rối lòng để tìm cách xin lỗi và lấy lại
lời thì anh ấy giải cứu tôi.
“Anh cũng đang đấu tranh để hỏi em điều tương tự, nhưng một
lần nữa, em lại nói ra trước. Sự thật là”, anh tiếp tục, “anh không có làm điều
này thường xuyên. Thật ra, anh đã không làm điều này lâu lắm rồi”.
"Điều này?", tôi nói, pha một chút trêu đùa trong
giọng nói của tôi.
"Điều này."
Chúng tôi rời đi ngay sau đó. Chúng tôi đi bộ, tay tôi dắt
cái xe đạp trong khoảng hai ba mươi phút đến chỗ nhà anh ấy. Anh đề nghị gọi
một chiếc taxi. Tôi nói không, rằng tôi thích đi bộ hơn; bên cạnh đó, cái xe
chẳng phải là thứ dễ gấp và các bác tài luôn phàn nàn.
“Anh thích cái xe đạp của em quá. Anh cũng thích là em có một
chiếc xe đạp như vậy”. Sau đó, tự bắt bẻ mình: “Anh cứ nói chuyện vớ vẩn, phải
không?”.
Chúng tôi đang đi vai kề vai, cách nhau chỉ gang tấc, và tay
chúng tôi cứ chạm nhau. Sau đó, tôi với lấy tay anh và nắm nó một lúc. Điều này
sẽ phá đi cái rào cản, tôi nghĩ vậy. Nhưng anh giữ im lặng. Một vài bước chân
nữa trên con đường rải sỏi, và tôi buông tay anh ra.
“Em rất thích điều này”, tôi nói.
"Điều này?", anh trêu. “Ý em là hiệu ứng trong ảnh
của Brassaï?”, anh ấy hỏi.
“Không, em và anh. Lẽ ra chúng ta nên làm điều này hai đêm
trước”.
Bản dịch của Trần Thiên Ca+
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét