Ngọn lửa liều lĩnh, niềm đam
mê, tiếng cười điên cuồng, những cuộc chạy vội đến quán bar đêm Arrigo để gọi
món khoai tây chiên và hai ly martini … những thứ đó đã biến mất nhanh chóng như
thế nào trong những năm qua.

Ngọn lửa liều lĩnh, niềm đam
mê, tiếng cười điên cuồng, những cuộc chạy vội đến quán bar đêm Arrigo để gọi
món khoai tây chiên và hai ly martini … những thứ đó đã biến mất nhanh chóng như
thế nào trong những năm qua.
Và trong khi Paul chơi và tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ấy và không thể rời mắt khi anh ấy đang chăm chăm nhình lại tôi với vẻ duyên dáng và dịu dàng khiến tôi như thấy được nỗi lòng của mình, tôi biết rằng có một số từ ngữ phức tạp và mơ hồ đang được ngầm nói ra về những gì cuộc đời tôi đã trải qua, và những gì nó có thể là vẫn vậy, hoặc có thể là sẽ không bao giờ, và rằng sự lựa chọn tất cả nằm ở phím đàn nào tôi sẽ nhấn.
Nhạc diễn ra trong vài phút
và tất cả những gì tôi muốn là đến phía sau Paul, ôm lấy đầu anh ấy và hôn lên
phần gáy lộ ra của anh ấy và yêu cầu anh ấy làm ơn, làm ơn, hãy chơi một lần nữa.
Thế nên, vâng, họ đã hòa hợp với nhau – Erica và Paul. Tôi để họ nói chuyện và đi tới chỗ một số khách khác. Tôi thậm chí còn nói đùa một chút với cô bạn của Micol, mặc dù có vết bớt nhưng không phải là không có vẻ đẹp và khiếu hài hước nổi trội, người cho tôi biết cô ấy là một nhà phê bình tài năng và đầy khát vọng.
Và điều gì sẽ xảy ra nếu Erica và Paul lại đi thích nhau theo một cách nào đó, không lường trước được — điều này có thể không hề lường trước được?
Nó thậm chí có thể mang lại
cho tôi một cảm giác hồi hộp gián tiếp. Ham muốn xác thịt thường chấp nhận tất
cả các loại tiền tệ và khoái lạc do người khác mang đến có một tỷ giá hối đoái
được cho là hợp lý để người ta sẵn sàng chuyển đổi. Không ai bị phá sản khi đi
vay mượn niềm vui của người khác. Chúng ta chỉ phá sản khi không còn thấy ham
muốn ai.
Những câu hỏi kiểu như: Bạn
đánh giá cảnh cuối của bộ phim như thế nào? Bạn nghĩ gì về hai diễn viên lớn tuổi
đó? Bạn có thích bộ phim đó nhiều như bộ phim trước của cùng đạo diễn không?
Tôi thấy mình thích những bộ phim đột ngột kết thúc bằng một bài hát. Bạn có
như vậy không?
"Nhưng mà thời gian!" anh ấy nói. "Thời gian!" hòa lẫn một nụ cười ngượng nghịu, hối lỗi với một tiếng thở dài khiêm tốn. Thế nghĩa là anh ấy đã tìm kiếm thông tin về tôi và biết về cuộc hội thảo của tôi mang chủ đề triết học thời kỳ tiền Socratics. Điều này khiến tôi cảm thấy lâng lâng. Anh ấy đã sắp đến hạn cho cuốn sách của mình về nghệ sĩ piano người Nga Samuil Feinberg. Tôi chưa bao giờ nghe nói về Feinberg trước đây và cảm thấy nó tạo thêm một khía cạnh khác về con người anh ấy mà tôi ước mình có thời gian để biết rõ hơn.
Họ chưa từng gặp nhau trước
đây, vậy mà lúc này cả hai cùng bước ra khỏi thang máy. Cô ấy đi giày cao gót,
anh ta đi giày đế xuồng. Đi đến tầng của tôi, họ mới phát hiện ra rằng họ đang
đi đến cùng một căn hộ và thậm chí họ còn biết một người chung, một Clive nào
đó – một người mà tôi không biết gì. Làm thế nào hai người họ lại vỡ ra được
nhân vật Clive kia khiến tôi thấy thật kỳ
lạ, nhưng rồi tôi nghĩ tại sao phải thấy gì kỳ lạ vào một buổi tối vốn đã hứa
hẹn là lạ kỳ, vì hai người mà tôi vô cùng muốn gặp trong bữa tiệc chia tay của
tôi thực tế đã đến cùng nhau.
Trong một khoảnh khắc, và
ngay khi tôi đang nghe Michel nói chuyện, tôi chợt nghĩ rằng chỉ có một người
duy nhất trên hành tinh này mà tôi muốn sau này vuốt mắt cho tôi. Và người ấy,
tôi hy vọng, dù không nói một lời nào với tôi trong nhiều năm, sẽ băng qua địa
cầu để đặt lòng bàn tay lên mắt tôi lúc lâm chung, cũng như tôi sẽ đặt lòng bàn
tay của mình lên mắt anh ấy.
Tên của lời cầu nguyện Do
Thái là gì?"
"Kol Nidre."
"Nó có được niệm cho người chết không?"
"Không, lời cầu nguyện
đó được gọi là Kaddish."
Chúng tôi đứng lên và anh ấy
đề nghị chúng tôi quay lại qua cánh rừng để đến cái hồ nước.
“Điều em nghĩ chúng ta nên làm là tìm ra Ariel Waldstein là ai. Có lẽ có ai đó có thể biết nhiều hơn về ông ấy.”
"Có lẽ. Nhưng ông ấy qua đời khi đã 62 tuổi, điều này khiến một người thân của ông ấy nếu còn sống thì ở tuổi rất, rất cao”.
Sau khi uống cà phê, Michel
duỗi chân hết cỡ xuống gầm bàn và có vẻ hài lòng với bữa sáng. “Thêm ly nữa nhé?"
anh ấy hỏi. Tôi gật đầu đồng ý. Michel gọi thêm hai ly cà phê. Chúng tôi không
nói thêm gì.
Trong nỗ lực cố gắng không để bất kỳ viên đá bí mật nào không bị lật lên, tôi đã dành cả tuần sau đó để tìm kiếm manh mối.
Có nhiều ngõ cụt hơn, và rồi
một khởi đầu sai lầm khác, nhưng cuối cùng, buổi chiều thứ bảy hôm đó tại ngôi
nhà ngoại ô của anh ấy, điều gì đó bất ngờ ập đến với tôi.
Anh trông có vẻ bối rối. Điều
tôi không thể không nghĩ là tại sao anh ấy không tự mình kết nối với ngôi trường
cũ. Cuối cùng, tôi hỏi anh ấy tại sao sau ngần ấy năm anh ấy vẫn đi tìm Léon.
Chúng tôi đã dành cả ngày Chủ
nhật ở trong căn nhà. Như Michel đã nhớ,
trời dường như luôn mưa vào các ngày Chủ nhật, và khu rừng, nơi chúng tôi định
đi dạo một chặng dài, cứ mỗi giờ trôi qua lại càng trở nên tối tăm. Sáng muộn
hôm đó, tôi luyện đàn trong vài giờ trong khi anh ấy xem qua một số giấy tờ trong
văn phòng mình.
Lúc đó, chúng tôi đang ngồi
rất gần nhau trên ghế sofa, ánh sáng mờ ảo, và chúng tôi uống thêm chút rượu Calvados.
“Có lẽ bố anh đã học cùng Alfred Cortot. Nhưng anh nghi ngờ liệu Léon cũng như thế”.
“Hãy thử loại rượu này.
Chúng ta còn ba chai. Chúng ta đã để nó thở ra mùi trong nhà bếp."
“Anh có thể tập trung được
không?”
"Được, tất nhiên. Em nghĩ
gì về loại rượu đó? "
"Thật tuyệt. Nhưng tại
sao anh liên tục ngắt lời? ”
“Điều thú vị ở đây là sau
khi bản cadenza của Léon người bạn của chúng ta trích dẫn một vài nốt từ bản sonata
Waldstein, một điều gì đó còn điên rồ hơn đã xảy ra”.
"Gì vậy?" anh hỏi,
gần như bị choáng ngợp bởi quá nhiều sự kiện âm nhạc trong một ngày.
“Thế nên anh đã để em bị trơ
trọi một mình với cái ba lô, xe đạp và mũ bảo hiểm. Anh quý hóa quá!"
"Em đã không bận tâm mà."
“Em có đấy. Em thấy
đau."
"Và bây giờ em đang ở
đây với tôi trong căn phòng này." Anh dừng lại một chút. "Điều này có
quá nhiều cho em không?"
"Không phải bản sonata
mà là cadenza."
“Một bản cadenza. Tất nhiên!
Anh đã nghi ngờ nó là như thế ”. Anh dừng lại một giây. "Và cadenza là
gì?"
Tôi bật cười.