"Nhưng mà thời gian!" anh ấy nói. "Thời gian!" hòa lẫn một nụ cười ngượng nghịu, hối lỗi với một tiếng thở dài khiêm tốn. Thế nghĩa là anh ấy đã tìm kiếm thông tin về tôi và biết về cuộc hội thảo của tôi mang chủ đề triết học thời kỳ tiền Socratics. Điều này khiến tôi cảm thấy lâng lâng. Anh ấy đã sắp đến hạn cho cuốn sách của mình về nghệ sĩ piano người Nga Samuil Feinberg. Tôi chưa bao giờ nghe nói về Feinberg trước đây và cảm thấy nó tạo thêm một khía cạnh khác về con người anh ấy mà tôi ước mình có thời gian để biết rõ hơn.
Bài liên quan: |
Tôi hỏi liệu anh ấy rảnh và
muốn đến dự một buổi tiệc chia tay nhỏ trong căn hộ gần như trống rỗng của
chúng tôi — tôi nói nó không còn quá bốn chiếc ghế — anh ấy luôn luôn được chào
đón. Anh sẽ đến chứ? Chắc chắn rồi, anh ấy nói. Câu trả lời của anh ta đến
nhanh đến mức tôi gần như không tin vào nó.
Sau đó là Erica. Chúng tôi học
cùng lớp yoga, đôi khi cô ấy đến sớm bất thường — 6 giờ sáng — tôi cũng vậy;
đôi khi hai chúng tôi đến rất muộn, lúc 6 giờ tối. Thậm chí có những lần chúng
tôi đến hai lần trong cùng một ngày, lúc 6 giờ sáng và 6 giờ tối, gần như thể chúng
tôi đang tìm kiếm nhau vậy, mà đúng hơn hơn là hy vọng có thể gặp nhau hai lần
trong cùng một ngày.
Cô ấy thích góc của cô ấy,
và tôi luôn cách đó một bước chân. Ngay cả khi cô ấy không có ở đó, tôi vẫn
thích trải chiếu của mình trên sàn cách tường khoảng 1 mét. Lúc đầu là vì tôi
thích chỗ quen thuộc của chúng tôi, sau đó thì tôi tìm ra những cách tinh tế để
giữ chỗ cho cô ấy. Nhưng cả hai chúng tôi đều không phải là người tập thường
xuyên, đó là lý do tại sao phải mất một thời gian dài cả hai mới trao nhau cái
gật đầu chào hỏi vội vàng.
`
Đôi khi tôi đang nhắm mắt nằm
xuống, tôi chợt nghe thấy tiếng ai đó thả chiếc chiếu tập cạnh tôi. Không cần
nhìn, tôi cũng biết đó là ai. Ngay cả khi cô ấy tiếp cận góc hẹp của chúng tôi
bằng đôi chân trần, tôi vẫn học được cách nhận ra nét mặt lém lỉnh, rụt rè của
cô ấy, tiếng thở của cô ấy, cách cô ấy hắng giọng sau khi nằm xuống. Cô ấy
không giấu giếm sự ngạc nhiên nhưng mừng rỡ khi thấy tôi ở đó. Tôi thì cẩn trọng
hơn trong biểu hiện và sẽ giả vờ biểu lộ sự ngạc nhiên bằng cách “Ồ, lại được gặp
cô rồi’.
Tôi không muốn thể hiện rõ
ràng cũng như không muốn tạo ấn tượng rằng tôi háo hức muốn kết nối rộng hơn ngoài
những câu chuyện phiếm nhẹ nhàng và chiếu lệ về yoga bất cứ khi nào chúng tôi
ngồi cùng nhau bên ngoài phòng chờ với đôi giày đã cởi, trong lúc chờ nhóm tập trước rời khỏi phòng.
Có điều gì đó luôn mang tính
cởi mở nhưng cũng hơi mỉa mai khi chúng tôi thảo luận về thành tích tầm thường
của mình trong lớp, hoặc phàn nàn về giáo viên dạy thay hơi bị tệ, hoặc thở
dài, chúc nhau một ngày cuối tuần vui vẻ sau khi nghe dự báo thời tiết về mưa
bão sắp đến.
Cả hai chúng tôi đều biết rằng
toàn bộ câu chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu. Nhưng tôi thích đôi chân thon gọn và
bờ vai mịn màng của cô ấy lấp lánh làn da rám nắng mùa hè dường như đang nôn
nóng muốn mùi kem chống nắng cuối tuần trước bay đi. Trên tất cả, tôi thích vầng
trán của cô ấy, nó không phẳng mà tròn trịa và gợi lên những suy nghĩ mà tôi
không thể nói thành lời nhưng muốn biết rõ hơn, bởi vì có một trầm tư hiện rõ
trên nét mặt cô ấy mỗi khi cô ấy nở một nụ cười.
`
Cô ấy mặc một bộ quần áo bó
sát với bắp chân thon gọn để lộ ra ngoài, nếu tôi để tâm trí mình trôi nổi, tôi
có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh chân cô ấy nâng lên 90 độ trong tư thế yoga viparita
karani với gót chân tựa vào ngực tôi, ngón chân chạm vào vai, mắt cá chân khum
vào tay của tôi khi tôi quỳ xuống đối mặt với cô ấy. Sau đó, nếu cô ấy uốn cong
chân và dần dần ôm đầu gối quanh eo tôi, tất cả những gì tôi cần là nghe cô ấy
thở và thốt ra tiếng rên rỉ để biết rằng điều tôi muốn không chỉ là học yoga.
Tôi đã nghĩ đến việc mời
giáo viên yoga của chúng tôi cho buổi tối chia tay, tôi nói. Cô ấy và chồng có
muốn tham gia cùng chúng tôi không, tôi mời. Điều đó thật tuyệt, cô ấy nói.
Thế nên, cả hai – Paul và
Erica đều ở đây. Vào tháng 11, trời ấm áp và cái cửa sổ kiểu Pháp của chúng tôi
mở toang, một làn gió từ sông cứ thoảng qua phòng, trong khi những ngọn nến
lung linh trên bệ cửa sổ, và tất cả chúng tôi đều cảm thấy mình như đang ở
trong một bộ phim, tận hưởng một buổi tối thứ 7 vui vẻ nhất trần đời và chả có
gì là gì sai ở đây cả. Tất cả những gì tôi làm là giới thiệu mọi người với mọi
người và đặt câu hỏi một cách khéo léo mỗi khi tôi cảm nhận cuộc trò chuyện
đang bị loãng đi, vì vậy, những câu hỏi của tôi sẽ không bị nhàm như kiểu những
câu hỏi được luyện tập của người dẫn chương trình.
Bản dịch của Trần
Thiên Ca+
MỤC LỤC "FIND ME" (Call me by your name Phần 2) |
ĐIỆN ẢNH |
THỜI SỰ |
KHOA HỌC |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét