30.11.20

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Tiếng Việt - Capriccio 01 - Hai người bạn Erica và Paul

Họ chưa từng gặp nhau trước đây, vậy mà lúc này cả hai cùng bước ra khỏi thang máy. Cô ấy đi giày cao gót, anh ta đi giày đế xuồng. Đi đến tầng của tôi, họ mới phát hiện ra rằng họ đang đi đến cùng một căn hộ và thậm chí họ còn biết một người chung, một Clive nào đó – một người mà tôi không biết gì. Làm thế nào hai người họ lại vỡ ra được nhân vật Clive kia  khiến tôi thấy thật kỳ lạ, nhưng rồi tôi nghĩ tại sao phải thấy gì kỳ lạ vào một buổi tối vốn đã hứa hẹn là lạ kỳ, vì hai người mà tôi vô cùng muốn gặp trong bữa tiệc chia tay của tôi thực tế đã đến cùng nhau.





Bài liên quan:





Anh ấy đi với người bạn trai lớn tuổi hơn đáng kể, cô ấy thì đi với chồng, nhưng tôi vẫn không thể tin rằng, sau nhiều tháng muốn xích lại gần hai người họ hơn, cuối cùng tôi đã có cả hai dưới mái nhà của tôi vào những ngày cuối cùng của tôi trong thành phố này.

 

Có rất nhiều người khác có mặt - nhưng ai quan tâm đến những vị khách kia cơ chứ: người tình của anh ấy, chồng của cô ấy, người hướng dẫn yoga, người bạn mà Micol liên tục nói rằng tôi phải gặp, cặp vợ chồng tôi đã kết bạn vào mùa thu năm ngoái tại một hội nghị về những người Do Thái ly hương từ Đệ tam Thế chế[1] , một bác sĩ châm cứu đặc biệt, một nhà logic học điên rồ từ khoa của tôi cùng với người vợ ăn chay bổ dưỡng của anh ấy, và Tiến sĩ Chaudhuri ngọt ngào từ Mount Sinai, người đã rất vui khi sáng tạo lại khái niệm đồ ăn bốc tay tối nay để phục vụ các vị khách.

 

Tại một số thời điểm, chúng tôi khui chai rượu Prosecco và mọi người cùng uống để chúc mừng chúng tôi trở về New Hampshire. Các bài phát biểu vang lên trong căn hộ vốn đã trống trải và một vài sinh viên tốt nghiệp đã nâng ly chúc mừng tôi với sự trìu mến và hài hước, khi ngày càng nhiều khách đến và đi.





Nhưng hai người quan trọng đã ở lại. Thậm chí có một khoảnh khắc, khi mọi người đang loanh quanh trong cái căn hộ trống trơn và già nua này, thì cô ấy bước ra ban công và tôi đi theo, sau đó anh ấy đi theo, và cả hai dựa vào lan can với ly rượu thân cao cầm trên tay, trò chuyện  về người đàn ông Clive kia, cô ấy ở bên trái tôi, anh ấy ở bên phải tôi, trong khi tôi đặt ly xuống sàn và vòng tay qua eo của mỗi người, thân thiện, giản dị, hoàn toàn thoải mái.

 

Sau đó tôi bỏ tay ra và dựa vào lan can, cả ba chúng tôi khoác vai nhau, cùng nhau ngắm mặt trời lặn.

 

Không rời khỏi tôi. Cả hai đều dựa vào tôi. Phải mất nhiều tháng để đưa hai người họ đến đây. Đây là khoảnh khắc yên tĩnh của chúng tôi trên ban công nhìn ra Hudson vào buổi tối giữa tháng 11 ấm áp bất thường này.

 

Khoa của anh ấy ở trường đại học ở cùng tầng với tôi, nhưng chúng tôi không có mối liên hệ học thuật với nhau. Từ vẻ bề ngoài của anh, tôi cho rằng anh ta là một nghiên cứu sinh đang hoàn thành luận án của mình hoặc một postdoc gần đây hoặc một trợ lý giáo sư sắp hết nhiệm kỳ. Chúng tôi đi chung một cầu thang và cùng một tầng, thỉnh thoảng chạm mặt nhau tại các cuộc họp lớn của khoa, hoặc thường xuyên hơn là ở mấy tiệm Starbucks cách hai dãy nhà ở Broadway, thường là vào cuối buổi chiều trước khi các cuộc hội thảo của nghiên cứu sinh bắt đầu.

 

Chúng tôi cũng đã để ý đến nhau khi gặp vài lần trong cùng một quán salad bên kia đường và sau đó không thể tránh khỏi nụ cười chào nhau khi tình cờ gặp sau bữa trưa để đánh răng trong cùng một phòng tắm. Nó đã trở thành một nguồn nụ cười thường trực khi hai chúng tôi gặp nhau trên đường đến phòng nam với kem đánh răng đã được phết sẵn trên bàn chải. Dường như cả hai đều không mang ống kem đánh răng của mình vào phòng tắm.





Một hôm anh ấy nhìn tôi và hỏi, "Loại Aquafresh?" và tôi đã nói đúng vậy. Làm sao anh ta biết được? Nhờ vào mấy cái sọc trên kem, anh ta trả lời. Và để tận dụng sự cởi mở lúc đó của anh ấy, tôi hỏi anh sử dụng nhãn hiệu nào. "Tom of Maine." Tôi đã biết trước. Anh ấy chắc chắn là kiểu Tom Of Maine. Có lẽ đã sử dụng chất khử mùi của Tom, xà phòng của Tom và các sản phẩm không chính thống khác được tìm thấy hầu hết trong các cửa hàng thực phẩm tốt cho sức khỏe.

 

Đôi khi, sau khi nhìn anh ấy súc sạch kem đánh răng, tôi muốn biết mùi vị của món salad sau đó trong miệng anh ấy có vị như thế nào.

 

Chúng tôi không tán tỉnh nhau nhưng dường như có một điều gì đó ngầm ẩn hiện giữa chúng tôi. Chiếc cầu giăng yếu ớt của chúng tôi được xây dựng trong những buổi chiều vui vẻ, rụt rè và sau đó bị cuốn đi trong vội vàng vào sáng hôm sau - chỉ còn là một lời chào khi chúng tôi tình cờ đi cùng một cầu thang.

 

Tôi muốn một cái gì đó, và tôi nghi ngờ anh ta cũng vậy. Nhưng tôi không bao giờ chắc mình đã đọc tình huống đủ rõ ràng để nói bất cứ điều gì hoặc đẩy mọi thứ đi xa hơn. Trong một cuộc trao đổi ngắn ngủi của chúng tôi, tôi đã nhân cơ hội nói với anh ấy rằng tôi sắp kết thúc kỳ du khảo và sẽ sớm chuyển về New Hampshire. Anh ấy nói anh ấy rất tiếc khi nghe điều này; anh ấy muốn tham dự buổi hội thảo của tôi về Triết học thời kỳ tiền Socratics.



[1] Đức Quốc Xã, còn gọi là Đệ Tam Đế chế hay Đế chế thứ ba, là nước Đức trong thời kỳ 1933 – 1945 đặt dưới một chế độ độc tài toàn trị chịu sự kiểm soát của Adolf Hitler và Đảng Quốc Xã.

Bản dịch của Trần Thiên Ca+


MỤC LỤC "FIND ME"
(Call me by your name Phần 2)

ĐIỆN ẢNH



THỜI SỰ



KHOA HỌC


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS