Ngọn lửa liều lĩnh, niềm đam
mê, tiếng cười điên cuồng, những cuộc chạy vội đến quán bar đêm Arrigo để gọi
món khoai tây chiên và hai ly martini … những thứ đó đã biến mất nhanh chóng như
thế nào trong những năm qua.

Bài liên quan: |
Tôi đã nghĩ rằng hôn nhân sẽ
đem chúng tôi lại gần nhau hơn và rằng tôi sẽ chín chắn và sống có trách nhiệm
hơn. Tôi đã nghĩ rằng cuộc sống không có con cái bên cạnh ở New York này sẽ gắn
kết vợ chồng tôi lại với nhau. Nhưng tôi lại trở nên gần gũi hơn với âm nhạc, với
Hudson, với hai người Erica và Paul, với những người mà tôi không biết một điều
gì về họ và không thể quan tâm đến cuộc
sống của họ, như là Clives, hay là bạn đời của Paul hay chồng của Erica.
Thay vào đó, khi khúc dạo đầu
của bản hợp xướng tràn ngập căn phòng và cảm ứng ngày càng choáng ngợp, tâm trí
tôi lại trôi đi nơi khác, như tôi vẫn thế mỗi khi uống một chút rượu và nghe tiếng
piano cắt ngang qua đại dương và biển cả và băng qua nhiều năm để tiến đến một chiếc
piano Steinway cũ kỹ, do một người, như một linh hồn vẫy gọi của âm nhạc Bach đêm
nay, bay lượn trong căn phòng khách cằn cỗi này để nhắc nhở tôi: Chúng ta vẫn
thế, chúng ta không hề trôi dạt.
Đây là cách Elio luôn nói với
tôi trong những khoảnh khắc như vậy, chúng ta vẫn vậy, chúng ta không hề bị
trôi đi — với một sự chế giễu lừ đừ và ể oải vì men rượu thể hiện từng nét của
em ấy. Elio gần như đã nói điều đó cách đây 5 năm, khi em ấy đến thăm tôi ở New
Hampshire.
Tôi cố gắng nhắc em ấy mỗi lần
rằng cậu ta không có lý do gì để tha thứ cho tôi.
Nhưng Elio thốt ra một tiếng
cười ẩn ý, xua đuổi sự phản đối của tôi và không bao giờ tức giận, chỉ mỉm cười,
cởi áo sơ mi của mình, rồi ngồi lên đùi tôi trong khi vẫn mặc chiếc quần đùi; đùi
của em ấy quấn lấy tôi và cánh tay ôm chặt eo tôi trong khi tôi đang cố gắng tập
trung vào âm nhạc và vào người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi. Elio ngẩng mặt lên
nhìn tôi như thể cậu ta sắp hôn lên môi tôi, rồi thì thầm, “Anh ngốc ạ, phải hai người họ mới nhập thành
được em. Em có thể là đàn ông và đàn bà, hoặc là cả hai, bởi vì anh đã là cả
hai đối với em. Tìm em đi, Oliver. Tìm em”.
Elio đã đến thăm tôi nhiều lần
trước đây nhưng không phải như thế này, không phải như tối nay. Tôi muốn nói với
Elio, em hãy nói điều gì đó đi, hãy nói
thêm điều gì đó. Tôi đã say đến mức tối nay lờ mờ tin rằng Elio không yêu
gì hơn là được nghe tin tức từ tôi. Ý nghĩ đó làm tôi xúc động, và âm nhạc làm
tôi xúc động, và người đàn ông trẻ tuổi bên cây đàn piano kia làm tôi xúc động.
Tôi muốn phá vỡ sự im lặng của chúng tôi.
Em luôn là người nói trước. Nói gì đó với anh đi. Bây giờ là gần ba giờ sáng, em đang ở đâu.
Em đang làm gì đấy?
Em đang ở một mình?
Chỉ với hai từ “Tìm em” của
em thôi mà tất cả mọi người ở đây dường như đã trở nên bất động trước mắt tôi,
bao gồm cả tôi, cuộc sống của tôi, công việc của tôi, mái nhà của tôi, bạn bè của
tôi, vợ tôi, các cậu con trai của tôi, ngọn lửa Hy Lạp và con tàu Trireme Hy Lạp,
và chút tình lãng mạn với chàng Paul và nàng Erica, mọi thứ đều trở thành một
thước phim đột ngột dừng lại, cho đến khi cuộc sống chính nó khiến cho màn hình chạy tiếp.
Và tất cả những gì tôi có là
em.
Tất cả những gì tôi nghĩ đến
là em.
Em có nghĩ về tôi đêm nay
không? Tôi đã làm em thức giấc?
Elio không trả lời.
“Em nghĩ anh nên nói chuyện
với bạn em - Karen,” Micol vợ tôi nói. Tôi nói một câu bông đùa về Karen.
"Em cũng nghĩ rằng anh đã uống đủ rồi đấy," cô ấy nói.
“Và anh nghĩ rằng anh sẽ còn
uống thêm chút nữa,” tôi nói, quay sang nói chuyện với cặp chuyên gia về những
người Do Thái xa xứ từ Đệ tam Đế chế và, và không biết nó xảy ra như thế nào,
tôi bắt đầu cười. Hai người này đang làm cái quái gì khi trong căn nhà sắp trở
thành dĩ vãng của tôi?
Cầm một ly rượu Prosco khác,
tôi bước đến và nói chuyện với bạn của Micol. Nhưng sau đó khi nhìn thấy cặp học
giả về những người Do Thái xa xứ từ Đệ tam Đế chế, tôi lại thấy mình bật cười.
Rõ ràng là tôi đã uống quá nhiều.
Bản dịch của Trần
Thiên Ca+
ĐIỆN ẢNH |
THỜI SỰ |
KHOA HỌC |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét