14.1.21

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Tiếng Việt - Capriccio 07 - Sự triệu hồi của âm nhạc

Và trong khi Paul chơi và tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ấy và không thể rời mắt khi anh ấy đang chăm chăm nhình lại tôi với vẻ duyên dáng và dịu dàng khiến tôi như thấy được nỗi lòng của mình, tôi biết rằng có một số từ ngữ phức tạp và mơ hồ đang được ngầm nói ra về những gì cuộc đời tôi đã trải qua, và những gì nó có thể là vẫn vậy, hoặc có thể là sẽ không bao giờ, và rằng sự lựa chọn tất cả nằm ở phím đàn nào tôi sẽ nhấn.





Bài liên quan:



Paul vừa chơi xong bản Arioso của Bach thì ngay lập tức anh ấy giải thích rằng anh ấy đã quyết định chơi phần dạo đầu hợp xướng do Samuil Feinberg chuyển soạn. “Mình hứa chơi không quá năm phút,” anh nói, quay sang người bạn trai của anh ta. “Nhưng khúc dạo đầu hợp xướng nhỏ này,” anh ấy nói trong khi tạm dừng chơi nhạc trước khi bắt đầu lại, “có thể thay đổi cuộc đời của ta. Tôi nghĩ nó thay đổi tôi mỗi khi tôi chơi nó.”

 

Anh ấy đang nói chuyện với tôi sao?

 

Làm sao anh ta có thể biết về cuộc sống của tôi cơ chứ?





Nhưng sau đó, anh ấy phải biết — và tôi muốn anh ấy biết. “Làm thế nào âm nhạc có thể thay đổi cuộc đời của tôi” nó có một ý nghĩa tối giản nào đó vào thời điểm anh ấy nói ra những lời này, nhưng chỉ vài giây sau tôi đã thấy những lời nói như bắt đầu thấm vào tôi, như thể ý nghĩa của chúng vĩnh viễn gắn liền với âm nhạc, với cái buổi tối này ở Upper West Side khi một chàng trai trẻ giới thiệu cho tôi một bản nhạc mà tôi chưa bao giờ nghe trước đây và bây giờ tôi ước gì mình sẽ được nghe nó mãi. Hay đó là đêm mùa thu này đã làm cho âm nhạc của Bach trở nên tươi sáng hơn, hay là sự nỗi buồn sắp chia xa với cái căn hộ trống rỗng đầy ắp những người mà tôi ngày càng thích và đã thích là càng trở nên thê lương hơn vì sự an ủi của âm nhạc?

 

Hay âm nhạc chỉ là một điềm báo về thứ được gọi là cuộc sống – một cuộc sống dễ nắm bắt hơn, một cuộc sống trở nên thực hơn - hoặc ít thực hơn - bởi vì có âm nhạc và câu thần chú bị mắc kẹt trong tầng tầng lớp lớp của nó? Hay đó chính là khuôn mặt của anh ấy, chỉ là khuôn mặt của anh ấy thôi khi anh ấy nhìn tôi từ chiến ghế bên piano và nói, “Nếu anh muốn tôi có thể chơi lại cho anh?”.

 

Hoặc có lẽ ý của anh ấy là thế này: Nếu âm nhạc không thay đổi được bạn, bạn thân mến, ít nhất nó cũng sẽ nhắc nhở bạn điều gì đó thật sâu thẳm của bạn mà bạn có thể đã mất dấu nhưng điều đó thực sự không bao giờ biến mất và vẫn vọng lại khi bạn đánh thức nó bằng những nốt nhạc phù hợp, giống như một tinh thần nhẹ nhàng được khơi dậy từ một giấc ngủ kéo dài – chỉ bằng cách chạm ngón tay vào đúng phím đàn và dành một khoảng lặng phù hợp giữa các nốt nhạc. “Tôi có thể chơi lại cho anh nghe”. Có người đã nói ra chính xác những lời như thế cách đây hai thập kỷ: “Đây là đoạn nhạc của Bach do em chuyển soạn”.

 

Khi tôi nhìn Erica ngồi cạnh tôi trên vỏ bộ tản nhiệt và nhìn Paul bên cây đàn piano, tôi cũng muốn cuộc sống của chính họ thay đổi vì đêm nay, vì âm nhạc, vì tôi. Hoặc có lẽ tất cả những gì tôi muốn là để họ khơi dậy điều gì đó từ quá khứ của tôi, bởi vì nó là quá khứ, hoặc một cái gì đó giống như quá khứ, như ký ức, hoặc có thể không chỉ là ký ức, mà là các tầng và lớp sâu hơn, như những hình mờ mờ hư ảo của cuộc sống mà tôi vẫn còn chưa nhìn ra được.

 

Sau đó, một lần nữa giọng nói của Elio lại vang lên. “Đó là em, phải không? Đó chính là em mà anh đang tìm, chính là em đã được âm nhạc triệu hồi tối nay?”.





Tôi nhìn hai người và có thể biết rằng họ không tiên liệu được tương lai. Bản thân tôi cũng không tiên liệu được điều gì cả. Tôi đã có thể thấy rằng cây cầu giữa ba chúng tôi được định sẵn nó mong manh đến như thế nào và sẽ dễ dàng bị đổ sập và dạt trôi về phía hạ lưu sau đêm nay, và tất cả sự gần gũi và hứng khởi được thăng hoa nhờ rượu prosecco, nhờ âm nhạc và nhờ món ăn bốc tay của Tiến sĩ Chaudhuri đều sẽ tan biến. Mọi thứ thậm chí có thể quay ngược trở lại đến trước cái thời khi tôi và Paul hỏi nhau về kem đánh răng hoặc tôi và Erica cười nhạo người hướng dẫn yoga xấu tính, người mà hơi thở, tình cờ, rất hôi, phải không, cô ấy đã nói với tôi, ngay sau khi chúng tôi có giây phút bên nhau sau giờ học.

 

Bây giờ, trong khi Paul chơi, khi tôi nhìn ra ngoài trời và đối mặt với cảnh đêm trên sông Hudson, tôi nghĩ về ngôi nhà của chúng tôi ở New Hampshire và mọi thứ ở đó dường như xa xôi và buồn bã như thế nào, rồi nghĩ về những đồ đạc mà vợ chồng tôi cần lôi ra khi trở về nhà, và những mảng bụi và cái không khí ẩm mốc của ngôi nhà, và tất cả những bữa ăn tối vội vã trong tuần chỉ có hai vợ chồng ngồi đối mặt nhau, khi bây giờ mấy đứa con trai đều đã đi học xa. Chúng tôi đã rất gần nhau, nhưng cũng xa rất xa.

Bản dịch của Trần Thiên Ca+


MỤC LỤC "FIND ME"
(Call me by your name Phần 2)








@ VĂN HỌC FLUSTO 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS