10.1.21

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Tiếng Việt - Capriccio 06 - Elio vô hình

Nhạc diễn ra trong vài phút và tất cả những gì tôi muốn là đến phía sau Paul, ôm lấy đầu anh ấy và hôn lên phần gáy lộ ra của anh ấy và yêu cầu anh ấy làm ơn, làm ơn, hãy chơi một lần nữa.





Bài liên quan:





Dường như không ai biết về tác phẩm đó, và sau khi Paul kết thúc, một sự im lặng tôn trọng bao trùm cả căn phòng. Bạn trai của anh ấy cuối cùng đã băng qua đám đông và đặt một bàn tay rất nhẹ nhàng lên vai anh ấy, có lẽ là để yêu cầu anh ấy dừng cuộc chơi, ngoại trừ việc Paul đột ngột tuôn ra một đoạn nhạc của Schnittke người Nga khiến mọi người bật cười. Không ai biết bản nhạc này, nhưng tất cả đều bật cười khi anh ấy ngay lập tức bắt đầu trình diễn phiên bản “Bohemian Rhapsody” của một người điên nào đó.

 

Giữa lúc anh ấy đang chơi, tôi quyết định ngồi lên vỏ kim loại che một trong những bộ tản nhiệt bên dưới bệ cửa sổ và Erica đến ngồi cạnh tôi, lặng lẽ, rón rén giống như một chú mèo đang tìm cách rúc vào một chỗ chật hẹp  trên lò sưởi mà không gây tiếng động hay làm vỡ một chiếc bình sứ. Tất cả những gì cô ấy làm là quay người lại tìm chồng, và khi cô ấy làm vậy, cô để khuỷu tay phải của cô ấy tựa vào vai tôi.





Anh chồng đang đứng ở đầu kia của căn phòng, hai tay cầm ly rượu, vẻ mặt bất an. Cô mỉm cười với anh ta. Anh ta gật đầu chào lại. Tôi tự hỏi về quan hệ giữa bọn họ. Nhưng sau khi quay mặt về phía người đang chơi piano, cô ấy cũng không bỏ khuỷu tay khỏi vai tôi. Cô ấy biết mình đang làm gì. Bạo dạn nhưng do dự. Nhưng tôi không thể tập trung vào việc gì khác.

 

Tôi ngưỡng mộ sự thoải mái vô tư trong sự tiếp xúc cơ thể với người khác, nó xuất phát từ sự tự tin và thói quen tìm kiếm những mối quan hệ đồng nghiệp gần gũi ở mọi nơi. Nó khiến tôi nhớ lại những ngày còn trẻ khi tôi cho rằng những người khác không những không thấy bận tâm mà còn thực sự trông chờ tôi sẽ đưa tay ra để chạm vào họ. Lòng biết ơn đối với sự tin tưởng vô tư từ Erica đã khiến tôi với lấy bàn tay gần vai mình nhất; tôi bóp nhẹ nó trong giây lát như để cảm ơn cô ấy vì tình bạn của cô ấy, biết rằng việc tôi chạm vào tay cô ấy sẽ làm trượt đi cái khuỷu tay.

 

Cô ấy dường như không bận tâm chút nào, nhưng ngay sau đó khuỷu tay cô ấy rút lại. Micol vợ tôi, người đang ở trong bếp, đã đến đứng cạnh bộ tản nhiệt và đặt tay lên vai còn lại của tôi. Nó khác biệt với cái khuỷu tay của Erica quá!.





Bạn trai của Paul nói với anh ấy rằng đã đến lúc phải dừng cuộc chơi vì họ phải rời đi sớm. "Một khi cậu ta bắt đầu chơi, không có điểm dừng, và sau đó tôi phải là kẻ phá bĩnh bữa tiệc." Tại thời điểm đó, tôi đứng đến gần Paul, người vẫn đang ngồi chơi piano, choàng tay qua người anh ấy và nói rằng tôi đã nhận ra bản Arioso của Bach và tôi không biết anh ấy sẽ chơi nó.

 

“Tôi cũng không biết nữa,” anh nói, cái cảm giác ngạc nhiên của chính anh ấy ngay lúc ấy lộ ra rất rõ ràng và tự nhiên. Anh ấy rất vui vì tôi đã nhận ra bản Capriccio của Bach. “Đó là một đoạn mà Bach viết – “Ngày khởi hành của người anh yêu quý”.

“Anh sắp chuyển đi mà, vì vậy bài nhạc này không phải là không có ý nghĩa. Nếu anh muốn tôi có thể chơi lại cho anh”.

 

Tôi nghĩ Paul đúng là một người đàn ông ngọt ngào.

 

“Đó là bởi vì anh sắp rời đi,” anh ấy lặp lại và mọi người đều nghe thấy, và sự trìu mến tuyệt đối trong giọng nói của anh ấy đã xé toạc ra điều gì đó ở tôi mà tôi không thể thể hiện hay diễn đạt giữa rất nhiều khách.





Vì vậy, một lần nữa, anh ấy đã chơi bản Arioso. Và anh ấy đã chơi nó cho tôi, và mọi người ở đây có thể nhận thấy anh ấy đang chơi nó cho riêng tôi, và điều khiến trái tim tôi tan nát là tôi biết, như anh ấy hẳn đã biết, rằng điều đáng sợ nhất về sự chia tay và ra đi này là gần như chắc chắn rằng chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Điều mà Paul không biết, và không thể biết, đó là chính bản Arioso này là thứ mà tôi đã nghe một người đã  chơi cho tôi khoảng 20 năm trước, khi tôi cũng là người ra đi.

 

“Em có đang nghe anh ấy chơi không?” Tôi hỏi một người vắng mặt, nhưng chưa bao giờ vắng mặt đối với tôi.

 

“Có, em đang lắng nghe”.

 

“Và em biết đấy, em biết tôi đã trăn trở trong suốt những năm qua”.

 

“Em biết. Nhưng em cũng trăn trở vậy mà”.

 

“Bản nhạc mà em từng chơi cho tôi nghe nó mới đáng yêu làm sao!”.

 

“Em muốn thế mà”.

 

“Thế nghĩa là em đã không quên”.

 

“Tất nhiên là em không quên”.


Bản dịch của Trần Thiên Ca+


MỤC LỤC "FIND ME"
(Call me by your name Phần 2)








@ VĂN HỌC FLUSTO 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS