10.1.21

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Tiếng Việt - Capriccio 05 - Paul và cây đàn piano

Thế nên, vâng, họ đã hòa hợp với nhau – Erica và Paul. Tôi để họ nói chuyện và đi tới chỗ một số khách khác. Tôi thậm chí còn nói đùa một chút với cô bạn của Micol, mặc dù có vết bớt nhưng không phải là không có vẻ đẹp và khiếu hài hước nổi trội, người cho tôi biết cô ấy là một nhà phê bình tài năng và đầy khát vọng.




Bài liên quan:





Trong một khoảnh khắc thoáng qua, tâm trí tôi quay trở lại tất cả những ngày cuối tuần trong năm học vừa qua khi những người bạn từ trường đại học đến dự bữa tối chủ nhật thân mật như thường lệ của chúng tôi. Chúng tôi có món gà rán truyền thống của mình, bánh quich [1] —  đều được mua ngoài để hâm lại — cộng với món salad bắp cải đặc trưng của tôi với tất cả các loại nguyên liệu được ném vào đó. Ai đó luôn mang theo pho mát và người khác thì món tráng miệng. Và sẽ có nhiều rượu và bánh mì ngon nữa. Chúng tôi sẽ trò chuyện về tàu chiến triremes và vũ khí phun lửa của Hy Lạp, Sử thi Homeric (Hô-me-rơ) và các nhà hùng biện Hy Lạp trong các tác phẩm hiện đại.

 

Tôi sẽ mất tất cả những điều này, theo cách tôi đã đánh mất những thói quen nhỏ ở New York tôi từng có được mà không hề nhận biết, một khi tôi chuyển đến nơi khác. Tôi sẽ mất những đồng nghiệp và những người bạn mới của mình, chưa kể hai người họ - Erica và Paul, đặc biệt là bây giờ khi chúng tôi thấy mình hòa hợp nhau không chỉ trong yoga và học viện.





Bây giờ tôi nhìn xung quanh và thấy rằng nơi này trống rỗng như khi tôi và Micol mới chuyển đến vào tháng 8 năm ngoái. Một cái bàn, bốn cái ghế, một vài chiếc ghế ngoài trời bị sờn cũ, một cái tủ, một giá sách trống rỗng, một chiếc ghế sofa đã sụn xuống, một chiếc giường, tủ quần áo với vô số móc treo lủng lẳng như những chú chim nhồi bông đang vươn cánh, và chiếc đại dương cầm hoang tàn mà Micol cũng như tôi thậm chí chưa từng chạm vào, trên đó vẫn còn chất đống các vở kịch mà chúng tôi vẫn hứa là sẽ mang về New Hampshire nhưng biết rằng chúng tôi sẽ không bao giờ làm như vậy.

 

Mọi thứ khác đã được đóng gói và chuyển đi. Trường đại học đã kéo dài thời gian lưu trú của chúng tôi cho đến giữa tháng 11, đó là khi cư dân tiếp theo của căn hộ, cũng ở Khoa Cổ điển, sẽ đến. Maynard và tôi đã học chung trường cao học và tôi đã viết lá thư chào mừng cho anh ấy. Máy sấy hoạt động quá lâu và Wi-Fi không ổn định. Tôi chưa bao giờ ghen tị với anh ấy. Không bao lâu nữa tôi sẽ đổi chỗ ở của mình cho chỗ của anh ấy.

 

Cuối cùng, và đúng như tôi dự đoán, cả hai lại bắt đầu nói về nhà báo Clive, người mà cả hai đều không nhớ cái họ. Paul đang mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay bằng vải lanh trắng với phần cúc ngực mở rộng. Khi anh ấy giơ khuỷu tay lên và đưa tay lên đầu để nhớ lại cái họ của Clive, tôi có thể nhìn thấy vùng da cánh tay của anh ấy cho đến tận những sợi lông nhỏ nhất ở vùng nách. Chắc anh ta cạo luôn ở đó, tôi nghĩ. Tôi yêu cái cổ tay lấp lánh của anh ấy — rám nắng bóng loáng. Tôi chỉ có thể thấy mình sẵn sàng dành phần còn lại của buổi tối để cố bắt được khoảnh khắc anh ấy giơ tay lên đầu lần nữa khi anh ấy cố nhớ tên ai đó.





 

Đôi khi, tôi bắt gặp anh ấy trao một cái nhìn khó hiểu và vội vàng với người bạn trai đứng xa xa trong căn phòng. Thông đồng và gắn kết - điều gì đó thật ngọt ngào theo cách mà hai bọn họ tìm ra nhau qua cái nhìn.

 

Erica mặc một chiếc áo cánh rộng màu xanh da trời. Tôi không thể nhìn chằm chằm vào ngực cô ấy vì đường viền của nó vừa đủ tinh tế để không gây khiêu khích, nhưng tôi biết cô ấy nhận ra mỗi khi tôi nhìn. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy trong trang phục nào khác ngoài đồ tập yoga. Chính đôi lông mày đậm và đôi mắt to màu hạt dẻ của cô ấy đã thu hút tôi — chúng không chỉ nhìn chằm chằm vào bạn, mà chúng như hỏi bạn điều gì đó và sau đó nán lại như thể thực sự mong đợi một câu trả lời, mà ánh mắt trống rỗng đó lại khiến bạn không thể trả lời

 

Nhưng  đôi mắt đó thực ra cũng không hỏi gì cả — chúng có vẻ ngoài hoàn toàn thân quen của một người luôn nhớ ra bạn, và đang cố gắng xác định nguồn gốc sự quen biết đến từ đâu, và nó toát lên cái vẻ giễu cợt trong mắt cô ấy “bạn không thể giúp tôi nhớ ra bạn từ đâu, nhưng tôi biết bạn nhớ tôi nhưng bạn vờ như không nhớ thôi”.

 

Tôi đã để ý thấy điều đó quá thường xuyên - một điều gì đó ngụ ý mỗi khi cô ấy nhìn tôi; nó đã suýt khiến tôi phá vỡ sự im lặng giữa hai người một lần khi tôi thấy cô ấy đang xếp hàng chờ ở rạp chiếu phim. Cô ấy đang đi với chồng, nói điều gì đó với anh ta, thì đột nhiên cô ấy quay lại và nhìn tôi, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cả hai chúng tôi đều không ngừng nhìn nhau cho đến khi cả hai nhận ra nhau, im lặng lùi lại và chỉ khẽ gật đầu chào, nghĩa là “Chỗ tập yoga, phải không?”, “Vâng, yoga”. Sau đó, chúng tôi để cho ánh nhìn của chúng tôi trượt đi xa.





Trong khi đó, Micol và giáo viên yoga quyết định bước ra ban công để châm thuốc. Anh ấy đang làm cho vợ tôi bật cười. Tôi thích nghe cô ấy cười; cô ấy hiếm khi cười - chúng tôi hiếm khi cười. Tôi châm một điếu thuốc từ một trong những vị khách khác và tham gia cùng họ. “Chúng tôi đã thu dọn tất cả gạt tàn của mình,” vợ tôi giải thích, cầm một chiếc ly nhựa đã cắt đi một nửa trên vành để cô ấy gõ vào tàn thuốc của mình. “Thiếu ý chí,” huấn luyện viên yoga nói về bản thân mình. “Tôi đây cũng không có ý chí,” cô trả lời, cả hai người lúc này đều cười khi anh với lấy cốc của cô và gõ nhẹ tàn thuốc của mình. Chúng tôi trò chuyện thêm một lúc nữa cho đến khi một chuyện hoàn toàn bất ngờ xảy ra.

 

Ai đó đã mở cái đàn piano và đang chơi thứ mà tôi nhận ra ngay là bản nhạc của Bach. Khi tôi bước vào phòng, đám đông đã xúm quanh cây đàn piano để lắng nghe những gì tôi nên đoán nhưng không muốn đoán – đó chính là Paul đang chơi. Trong một khoảnh khắc, và có lẽ vì tôi không mong đợi điều đó, tôi đã bị đóng băng ngay tại chỗ. Chúng tôi đã chuyển những tấm thảm đi trước đó nên âm thanh rõ ràng hơn, phong phú hơn, và nó vang vọng hơn trong căn hộ trống, gần như thể anh ấy đang chơi trong một vương cung thánh đường rộng lớn nhưng hoàn toàn trống rỗng. Tại sao tôi không biết rằng anh ấy thực sự đã bị cám dỗ bởi cái đàn piano chỏng chơ này, hoặc tại sao anh ấy sẽ chơi một bản nhạc mà tôi chưa từng nghe trong nhiều năm.



[1] Quiche: một loại bánh tart của Pháp bao gồm lớp vỏ bánh ngọt với nhân sữa trứng mặn và các miếng pho mát, thịt, hải sản hoặc rau. Biến thể nổi tiếng nhất là quiche Lorraine, bao gồm mỡ lợn hoặc thịt xông khói. Quiche có thể được phục vụ nóng hoặc lạnh.

Bản dịch của Trần Thiên Ca+


MỤC LỤC "FIND ME"
(Call me by your name Phần 2)








@ VĂN HỌC FLUSTO 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS