“Điều thú vị ở đây là sau
khi bản cadenza của Léon người bạn của chúng ta trích dẫn một vài nốt từ bản sonata
Waldstein, một điều gì đó còn điên rồ hơn đã xảy ra”.
"Gì vậy?" anh hỏi,
gần như bị choáng ngợp bởi quá nhiều sự kiện âm nhạc trong một ngày.
Bài liên quan: |
Tôi đã xem xét tổng phổ và
sau đó kiểm tra thêm một lần nữa, chỉ để chắc chắn rằng tôi không nhận định sai.
“Đối với em, và em chưa chắc chắn, rằng tại một thời điểm nào đó sau khi trích
dẫn bản Waldstein, Léon đã đi mông lung một lúc cho đến khi anh ấy chuyển từ
Beethoven sang một thứ rất có thể đã truyền cảm hứng cho một tác phẩm khác của
Beethoven, cái gọi là Kol Nidre[1].”
“Tất nhiên,” anh nói. Anh gần
cười.
“Kol Nidre là một lời cầu
nguyện của người Do Thái. Anh thấy đấy, chủ đề Do Thái được che đậy rất khéo nhưng
nó đã được đưa vào bản nhạc… và linh cảm của em là trừ khi ai đó được đào tạo về
âm nhạc, chỉ một người Do Thái đọc được nhạc mới nhận ra rằng trung tâm của
cadenza này không phải là Beethoven mà là Kol Nidre. Cách thức đó đã được lặp
đi lặp lại bảy lần, vì vậy Léon biết chính xác những gì anh ta đang làm. Sau
đó, tất nhiên, anh ấy quay trở lại với bản Waldstein, và đoạn cao trào báo hiệu
toàn bộ dàn nhạc chơi trở lại."
Để cho anh ấy biết tôi nghĩ
gì, tôi đã chơi bản cadenza đó và sau đó là nhạc Kol Nidre từng chút một cho
anh ấy.
"Kol Nidre là gì?"
“Đó là một lời cầu nguyện bằng
tiếng A-ram [2] khi bắt đầu lễ Yom Kippur,
ngày linh thiêng nhất trong lịch Do Thái, và nó biểu trưng của mọi lời thề, mọi
lời nguyền, mọi nghĩa vụ đối với Chúa. Nhưng giai điệu của nó đã quyến rũ các
nhà soạn nhạc. Linh cảm của em là Léon biết rằng bố anh sẽ nhận ra điều đó. Nó
giống như một thông điệp được mã hóa giữa họ vậy”.
“Nhưng anh biết giai điệu
này,” anh đột nhiên nói.
"Anh đã nghe nó ở
đâu?"
"Anh không biết. Anh chỉ
là không nhớ ở đâu. Nhưng anh biết giai điệu này, có thể bằng cách này, cách
khác”.
Michel suy nghĩ một lúc, sau
đó, như thể đang trấn an mình, nói, "Anh nghĩ chúng ta nên ngồi xuống ăn tối
đi."
Nhưng tôi thì cần phải giải
quyết vấn đề này.
“Có hai cách mà bố anh có thể
biết được giai điệu này. Hoặc là Léon ngâm nga hoặc chơi nó cho ông ấy nghe - tại
sao ư, em không biết, trừ khi nó để chứng minh rằng nghi lễ Do Thái có một thứ
âm nhạc tuyệt vời - hoặc bố anh từng tham dự một buổi lễ Yom Kippur, điều này
có thể gợi ý mối quan hệ gắn bó hơn giữa hai người. Thời đó thì nghi lễ như vậy
không phải là dịp để khách du lịch đến và xem cách người Do Thái kỷ niệm Ngày Lễ
Chuộc tội đâu”.
Michel suy nghĩ một lúc rồi
nói, "Nếu em mời, anh sẽ đến." Tôi nắm lấy tay anh, giữ lấy nó, hôn
nó.
Trong bữa tối, chúng tôi thảo
luận về những gì chúng tôi cho có thể là lý do cho bản candeza đầy bí ẩn đó. Một
trò đùa ngầm? Một sự chắt lọc của một tác phẩm đang được soạn thảo? Một thách
thức đối với tài biểu diễn của nghệ sĩ piano? Có thể là một cử chỉ từ người này
đối người kia, một cái chào, một cách để tưởng nhớ đến một tình bạn có thể đã mất,
ai mà biết được.
Tôi nói: “Rất nhiều thứ em chưa
có thời gian để kiểm tra. “Trừ khi bản cadenza này được nghĩ ra trong những
hoàn cảnh thảm khốc và là lời trăn trối của một người Do Thái được sáng tác từ
chính địa ngục.”
"Chúng ta có đang đọc
quá nhiều về điều này không?"
"Có lẽ vậy."
“Chúng ta có một người bán thịt
tuyệt vời trong thị trấn, vì vậy thịt thăn đơn giản là tuyệt vời. Và đầu bếp của
chúng ta rất thích rau, măng tây nếu cô ấy vẫn có thể tìm được mấy thứ đó; món
mà cô ấy nấu đúng là tuyệt ngon, mặc dù dễ bị dị ứng. Anh thích món cơm Ấn Độ,
vì vậy hãy ngửi mùi thơm này đi,” anh
nói, khéo léo thổi khói từ bát cơm về phía tôi. Anh ấy biết mình đang trêu chọc
tôi.
Nhưng sau đó tôi nói rằng
còn thiếu một cái gì đó.
“Léon là người Do Thái, bị
ông bà anh ghét bỏ, rất có thể bị coi là người có ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp của
bố anh, và những người hầu nghĩ rằng anh ta còn thấp kém hơn họ. Thời điểm ấy,
nước Pháp đã bị chiếm đóng và chẳng bao lâu sau đó người Đức sẽ sống dưới chính
mái nhà này, nếu họ chưa dùng bữa tại chính chiếc bàn này, điều mà anh đã nói với
em là họ đã làm. Léon không thể ở cùng một nhà, trừ khi anh ta trốn trên gác
mái, điều mà không ai ở đây có thể dung thứ. Vậy làm thế nào mà bản tổng phổ
này lại rơi vào tay bố anh?”.
Tôi đã mang xấp nhạc đến bàn
ăn.
[1] Kol
Nidre (còn được gọi là Kol Nidrey hoặc Kol Nidrei) là một lời kinh bằng tiếng Aram được đọc trong giáo đường trước khi bắt đầu mỗi buổi lễ Yom Kippur
("Ngày Lễ Chuộc Tội") trong Do Thái giáo. Nó thường được gọi là là lời
cầu nguyện, tuy nhiên bản chất lại không phải như vậy. Trong nghi lễ, nó thường
được kèm theo một phần nhạc đệm, mang đậm cảm xúc đặc trưng kể từ thời trung cổ.
[2] Tiếng
Aram là một ngôn ngữ thuộc nhóm ngôn ngữ Semit, nằm trong ngữ hệ Phi-Á. Ngôn ngữ
này có lịch sử khoảng 3000 năm (xuất hiện khoảng giữa thế kỷ XI và thế kỷ IX
TCN). Hiện nay, tiếng Aram được sử dụng tại: Iran, Iraq, Israel, Syria, Thổ Nhĩ
Kỳ …
Bản dịch của Trần
Thiên Ca+
MỤC LỤC "FIND ME" (Call me by your name Phần 2) |
ĐIỆN ẢNH |
THỜI SỰ |
KHOA HỌC |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét