16.11.20

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Bản dịch - Cadenza 032

“Thế nên anh đã để em bị trơ trọi một mình với cái ba lô, xe đạp và mũ bảo hiểm. Anh quý hóa quá!"

 

"Em đã không bận tâm mà."

 

“Em có đấy. Em thấy đau."

 

"Và bây giờ em đang ở đây với tôi trong căn phòng này." Anh dừng lại một chút. "Điều này có quá nhiều cho em không?"


Bài liên quan:






"Lại là câu chuyện khác biệt thế hệ à?".

 

Chúng tôi cùng cười.

 

Trở lại với chuyện về Léon, tôi cầm tập tổng phổ lên. “Hãy để em giải thích cho anh cách thức hoạt động của một cadenza.”

 

Tôi lướt qua bộ sưu tập đĩa thu âm của anh ấy - tất cả đều là nhạc jazz - nhưng cuối cùng cũng tìm được một bản concerto của Mozart. Sau đó, tôi tìm thấy một hệ thống chơi âm nhạc rất phức tạp và đắt tiền đặt trên một chiếc bàn cà phê thế kỷ mười tám. Khi tôi loay hoay xem nó hoạt động như thế nào, tôi tránh nhìn anh ấy để không cho rằng điều tôi sắp hỏi anh là quan trọng. "Ai bảo anh mua cái đĩa này?" Tôi hỏi.





"Không ai bảo anh cả. Anh tự bảo với bản thân mình. Được chứ?." “Được rồi,” tôi nói.

 

Anh ấy biết tôi thích câu trả lời của anh ấy. “Và tự anh biết cách cái máy chơi nhạc đó nó hoạt động thế nào. Tất cả những gì em phải làm là cứ hỏi anh."

 

Phải mất một lúc sau chúng tôi mới bắt đầu nghe bản hòa tấu piano của Mozart. Tôi cho anh nghe một chút chương đầu tiên, sau đó nhấc đầu kim đọc đĩa và di chuyển nó về phía trước đến phần mà tôi nghi ngờ là điểm bắt đầu của đoạn cadenza. Bản cadenza này do chính Mozart sáng tác. Chúng tôi đã lắng nghe bản cadenza cho đến khi tôi chỉ ra âm thanh báo hiệu sự trở lại của toàn bộ dàn nhạc.





“Đó là Murray Perahia đang chơi. Rất thanh lịch, rất sắc nét, đơn giản là tuyệt vời. Mạch chính cho bản cadenza của ông ấy là một vài nốt được lấy từ chủ đề chính. Em sẽ hát chúng cho anh nghe và sau đó anh cũng làm thế nhé!".

 

"Tuyệt đối không!"

 

"Đừng là một đứa trẻ."

 

"Không đời nào!"

 

Tôi chơi các nốt trước, sau đó bắt đầu hát khi đang chơi và tiếp tục chơi, để thể hiện bản lĩnh một chút. “Bây giờ đến lượt của anh,” tôi nói trong khi chơi các nốt một lần nữa, và sau đó tôi quay đầu về phía anh ấy để báo hiệu đã đến lượt anh ấy. Ban đầu, anh ấy do dự nhưng sau đó làm theo yêu cầu và bắt đầu ngâm nga các nốt nhạc.

 

“Anh có một giọng hát hay,” cuối cùng tôi cũng nói. Sau đó, bởi vì tôi cảm thấy có cảm hứng, tôi chơi các nốt một lần nữa và bảo anh ấy hát lại chúng, nói rằng, "Điều đó sẽ làm em hạnh phúc."

 

Và anh ấy đã hát lại, cho đến khi chúng tôi hát cùng nhau. “Tuần tới anh sẽ bắt đầu học piano,” anh nói. “Anh muốn piano lại trở thành một phần cuộc sống của mình. Có lẽ anh cũng muốn học sáng tác”.

 

Tôi không thể biết liệu anh ấy có đang hài hước với tôi hay không.

 

“Anh có thể để em làm giáo viên của anh?" Tôi hỏi.

 

“Tất nhiên là anh sẽ làm thế. Thật là một câu hỏi ngu ngốc. Câu hỏi thật là… ”. “ Oh, shush! ”





Sau đó, tôi bảo anh ấy ngồi trong khi tôi chơi Beethoven và sau đó là các bản cadenza của Brahms dành cho concerto Cung Rê thứ của Mozart. “Rựng ngời,” tôi nói, khi bắt đầu chơi, cảm thấy rằng tôi đã chơi cả hai bản một cách hoàn hảo.

 

“Còn rất nhiều bản khác. Một bản thậm chí còn do chính con trai của Mozart sáng tác,” tôi nói.

 

Tôi chơi đàn. Anh thưởng thức.

 

Và sau đó, vì tôi cảm thấy có cảm hứng, tôi đã chơi cho anh nghe phiên bản ngẫu hứng của riêng tôi ngay tại chỗ. "Điều này có thể tiếp diễn mãi mãi, nếu anh muốn."

 

"Anh rất ước mình có thể làm được điều này."





"Và anh sẽ làm được. Em sẽ chơi piano tốt hơn nếu em luyện tập sớm hơn vào sáng nay, nhưng ai đó đã có kế hoạch khác trong ngày. "

 

"Em không cần phải đồng ý đi với anh mà."

 

"Em muốn thế."

 

Sau đó, bất ngờ: "Em có thể chơi nốt nhạc mà em đã chơi cho cô sinh viên từ Thái Lan không?"

 

"Anh thực sự muốn thế hả?" Tôi nói, biết chính xác những gì anh đang đề cập đến.


MỤC LỤC "FIND ME"
(Call me by your name Phần 2)

ĐIỆN ẢNH



THỜI SỰ



KHOA HỌC


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS