"Không phải bản sonata
mà là cadenza."
“Một bản cadenza. Tất nhiên!
Anh đã nghi ngờ nó là như thế ”. Anh dừng lại một giây. "Và cadenza là
gì?"
Tôi bật cười.
“Đó là khoảng ngắn ngủi kéo
dài từ một đến hai phút trong bản hòa tấu piano khi nghệ sĩ độc tấu ứng tác
theo một chủ đề đã được khai thác trong bản nhạc. Thông thường, tín hiệu để dàn
nhạc kết thúc một chương là một đoạn trill (rung/luyến) do nghệ sĩ dương cầm
chơi ở cuối bản cadenza của anh ấy. Em đã không thể hiểu được đó là gì khi ban đầu
tiên em đọc nó nhưng bây giờ nó hoàn toàn hợp lý. Tuy nhiên, đoạn cadenza này cứ
lặp đi lặp lại, em không biết nó kéo dài
trong bao lâu, nhưng rõ ràng là nó dài hơn năm đến sáu phút. "
“Vậy đây là bí mật lớn của bố
anh? Sáu phút âm nhạc, và đó là nó? "
"Em cho là vậy."
"Không cộng dồn, phải
không?"
“Em vẫn chưa chắc chắn. Em phải
nghiên cứu điều này. Léon liên tục tái hiện bản Waldstein[1]."
"Waldstein." Anh ấy
lặp lại từ đó với một nụ cười rộng. Tôi mất một lúc và sau đó, một lần nữa, tôi
hiểu tại sao anh ấy lại mỉm cười.
“Đừng nói với em rằng anh gấp
đôi tuổi em và anh chưa bao giờ nghe bản sonata Waldstein.”
"Anh biết bản đó rõ như
lòng bàn tay." Lại là nụ cười.
“Anh đang phỉnh em thôi. Em biết
điều đó. Em có thể nhận ra điều đó."
"Tất nhiên là anh đang
phỉnh em."
Tôi đứng dậy, đến chỗ cây
đàn piano và bắt đầu chơi những thanh mở đầu của bản Waldstein.
“Tất nhiên là Waldstein,”
anh nói.
Anh ấy vẫn nói đùa à?
"Thực ra anh đã nghe nó
nhiều lần rồi."
Tôi ngừng chơi và sau đó
chuyển sang rondo. Anh ấy nói anh ấy cũng biết bản đó.
“Vậy thì anh hát đi,” tôi
nói.
"Anh sẽ không làm điều
đó."
“Hát với em,” tôi nói.
"Không."
Tôi bắt đầu hát rondo và,
sau một hồi dụ dỗ bằng cách nhìn chằm chằm vào anh ấy từ cây đàn piano, tôi bắt
đầu nghe thấy những nỗ lực ban đầu của anh để cất tiếng hát. Tôi chơi chậm lại,
và sau đó yêu cầu anh ấy hát to hơn, cho đến cuối cùng thì chúng tôi đã đồng
thanh hát.
Anh ấy đặt cả hai tay lên
vai tôi, tôi nghĩ đó là tín hiệu để dừng lại, nhưng sau đó anh ấy nói, "Đừng
dừng lại", vì vậy tôi tiếp tục chơi piano và hát. “Em có chất giọng hay
quá,” anh nói. "Nếu có thể, anh sẽ hôn vào giọng hát của em."
“Tiếp tục hát đi anh,” tôi
nói. Thế là anh ấy tiếp tục hát.
Tôi quay lại nhìn khi chúng
tôi kết thúc màn song kiếm hợp bích, tôi nhận thấy anh ấy rơm rớm nước mắt.
"Tại sao?", tôi hỏi.
“Anh không biết tại sao. Có
lẽ vì anh chưa bao giờ hát. Hoặc có thể chỉ là thế này: ở bên em, anh muốn hát
”.
"Anh không thỉnh thoảng
hát lúc đang tắm ư?"
"Đến tuổi này thì không
nữa."
Tôi đứng dậy và, bằng ngón cái
bên tay trái, lau nước mắt trên cả hai mắt anh ấy. “Em thích rằng chúng ta đã cùng hát,” tôi nói. “Anh cũng vậy,” anh nói.
"Nó có làm anh buồn
không?" "Không hề. Anh thấy xúc động, như thể em vừa cởi trói cho tâm
trạng của anh. Anh thích khi em làm điều đó: đẩy anh ra khỏi chính mình. Thêm
vào đó, anh rất nhút nhát nên anh dễ rơi nước mắt, giống như một số người hay đỏ
mặt ”.
“Anh mà nhút nhát á? Em không
nghĩ rằng anh nhút nhát chút nào. ", tôi nói.
"Em sẽ không tin rằng
anh nhút nhát đến thế nào đâu.", anh đáp lại.
“Anh đã bắt chuyện với em từ
hư không, thực sự là đã tán tỉnh em, và tại một nhà thờ chứ chả phải ở đâu, và
sau đó anh dẫn em đi ăn tối. Những người nhút nhát không làm những điều như thế.",
tôi vặn lại.
“Lý do nó xảy ra theo cách
đó là bởi vì anh đã không lên kế hoạch cho bất kỳ điều gì kiểu như vậy, thậm
chí không suy nghĩ gì. Tất cả đã diễn ra quá dễ dàng, có lẽ do em giúp nữa. Tất
nhiên anh muốn rủ em về nhà cùng đêm đó, nhưng anh đã không dám ”.
[1] Bản
Sonata Piano số 21 của Beethoven ở cung Đô trưởng được gọi là Waldstein, là một
trong ba bản sonata đáng chú ý nhất trong thời kỳ sáng tác giữa của ông, được
hoàn thành vào mùa hè năm 1804.
Bản dịch của Trần Thiên Ca+
ĐIỆN ẢNH |
THỜI SỰ |
KHOA HỌC |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét