Anh trông có vẻ bối rối. Điều
tôi không thể không nghĩ là tại sao anh ấy không tự mình kết nối với ngôi trường
cũ. Cuối cùng, tôi hỏi anh ấy tại sao sau ngần ấy năm anh ấy vẫn đi tìm Léon.
Bài liên quan: |
“Nó có thể cho anh biết điều
gì đó về bố anh mà anh chưa từng biết. Anh cũng tò mò muốn biết Léon đã biến mất
khi nào và như thế nào."
"Nhưng tại sao?"
“Anh không biết tại sao. Có
thể đó chỉ là một cách để hiểu hơn về bố anh, để biết điều gì đã khiến ông ấy
ngừng làm những gì ông ấy yêu thích nhất và để hiểu tình bạn hoặc tình yêu của
ông ấy dành cho Léon, nếu đó là tình yêu hoặc tình bạn. Đó là một điều mà bố
anh chưa bao giờ đề cập đến và vào năm anh 18 tuổi, ông ấy đã có thể dễ dàng mở
lòng với anh.
Hoặc có lẽ lúc đó anh không
phải là khác lắm so với con trai ruột của anh bây giờ và đã cố tạo khoảng cách
giữa chính anh và bố. Hoặc có thể đó là cách anh chuộc lỗi khi không dành thời
gian để tìm hiểu về người bố trước thời điểm ông ngừng chơi nhạc.
Nhưng có bao nhiêu người
trong chúng ta dành thời gian để tìm hiểu cha mẹ mình thực sự là ai? Có bao
nhiêu tầng sâu của bí mật mà chúng ta nghĩ rằng chúng ta biết, đơn giản vì
chúng ta yêu thương bố mẹ mình?"
“Mọi khả năng đều có thể,”
tôi nói, cắt ngang lời anh ấy, “Em thậm chí còn tìm thấy hình ảnh của Léon
trong bức ảnh chụp hàng năm của lớp. Đây, anh xem đi.” Tôi đã in ra bức ảnh mà
tôi đã chụp lại cái ngày tôi đến văn phòng trường.
"Đúng chất. Rất đẹp
trai,” Michel nói.
"Anh có nghĩ đến điều
em đang nghĩ không?" Tôi hỏi.
“Tất nhiên anh đang nghĩ những
gì em đang nghĩ. Đó là những gì chúng ta đã nghĩ suốt, phải không?”.
Khi chúng tôi đến căn nhà ở
ngoại ô, điều đầu tiên anh ấy làm sau khi cất hành lý và chào hỏi người nấu ăn là
đi thẳng vào phòng khách, mở một ngăn kéo mỏng trong chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ kiểu
Pháp và lấy ra một phong bì lớn. “Hãy xem nó,” anh nói.
Đó là một bức ảnh lớp cũ đã
bị rộp, được chụp một hoặc hai năm trước bức ảnh mà tôi đã tái tạo. Anh chỉ vào
Adrien bố anh bằng ngón út của mình; ông ấy trông trẻ hơn trong bức ảnh này. Cả
hai chúng tôi đều đang tìm kiếm Léon.
"Tìm ra ông ấy chưa?"
anh ấy hỏi. Tôi lắc đầu. Nhưng rồi Léon ở đó, đứng ngay cạnh Adrien. Sự giống
nhau giữa khuôn mặt trong bức ảnh của tôi và trong bức ảnh cũ thật là ngỡ ngàng.
"Vậy là anh đã biết tất
cả!" Tôi nói.
Anh gật đầu với một nụ cười
ngượng ngùng. “Anh đã biết về bức ảnh. Nhưng anh cần người khác xác nhận điều
đó ”.
Tôi đã nghĩ về điều này một
lúc.
"Đó là lý do tại sao
anh đưa em đến đây vào tuần trước?"
“Anh biết em sẽ hỏi điều
này. Câu trả lời là không. Có một lý do khác và anh chắc chắn em đã đoán được.
Anh muốn đưa cho em bản tổng phổ. Bằng cách trao nó cho em chứ không một ai
khác, anh đang thực hiện ước nguyện cuối cùng của bố anh. Tất cả những gì anh đề
nghị là em trình diễn nó tại một buổi hòa nhạc."
Một sự im lặng nằng nặng ập
xuống giữa chúng tôi. Tôi muốn phản đối và nói những gì mọi người thường nói
khi họ được tặng một món quà đắt tiền: Tôi
không thể nhận nó — điều đó cũng có nghĩa là tôi không xứng đáng với món quà của
bạn. Nhưng tôi biết điều này sẽ xúc phạm anh ấy.
“Em vẫn nghĩ khám phá của
chúng ta quá gọn gàng, quá dễ dàng,” tôi nói. “Một phần trong em không tin tưởng
vào điều đó. Chúng ta đừng vội đưa ra kết luận anh ạ."
"Tại sao không?"
“Bởi vì em không thể nghĩ ra
một lý do nào để một thanh niên Công giáo khá giả từ Lycée J. mà bố mẹ anh ta có
lẽ đã đăng ký Action Française [1] lại
muốn khai thác kinh Kol Nidre của Do Thái giáo.”
"Vì vậy, ý em đang nói
là gì?"
"Rằng Léon của chúng ta
có thể không phải là Léon Deschamps."
[1]
Action française hay Phong trào Hành động
Pháp là một phong trào chính trị cánh hữu ở Pháp, được thành lập năm 1899. Tổ
chức này theo chủ nghĩa bảo hoàng, phản cách mạng (phản đối di sản của Cách mạng
Pháp), chống Thể chế đại nghị và phi tập trung hóa, và ủng hộ chủ nghĩa tích hợp
và chủ nghĩa Công giáo.
Bản dịch của Trần
Thiên Ca+
MỤC LỤC "FIND ME" (Call me by your name Phần 2) |
ĐIỆN ẢNH |
THỜI SỰ |
KHOA HỌC |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét