Trong nỗ lực cố gắng không để bất kỳ viên đá bí mật nào không bị lật lên, tôi đã dành cả tuần sau đó để tìm kiếm manh mối.
Có nhiều ngõ cụt hơn, và rồi
một khởi đầu sai lầm khác, nhưng cuối cùng, buổi chiều thứ bảy hôm đó tại ngôi
nhà ngoại ô của anh ấy, điều gì đó bất ngờ ập đến với tôi.
Bài liên quan: |
“Có thứ gì đó cứ khiến em cứ
băn khoăn. Đầu tiên là bố anh thường xuyên đi xem các buổi hòa nhạc ở Sainte U.
vào Chủ nhật. Có thể cái nhà thờ đó có một mối ràng buộc bí ẩn nào đó với Léon
chăng? Có lẽ bản thân nhà thờ đó cũng có liên quan gì đấy với Bộ tứ Florian. Em
biết Florian đã chơi nhiều năm tại chính nhà thờ đó và chính anh đã nói với em rằng
bố anh đã trợ cấp cho các buổi hòa nhạc của họ.
Vì vậy, em đã tìm kiếm trên
mạng và cuối cùng phát hiện ra, đúng như em nghi ngờ, không phải một hoặc hai,
mà là ba hiện thân của Florian. Florian bắt đầu vào giữa những năm 1920, không
phải là tứ tấu mà là tam tấu: violin, cello và piano”.
Và
bây giờ đến phần để thể hiện tôi là một thiên tài thực sự.
“Nghệ sĩ dương cầm của bộ
tam không phải là Léon Deschamps như hai chúng ta nghĩ, mà là một người đã gắn
bó với bộ tam trong 10 năm, người chơi cả piano lẫn violin. Tên ông ấy là Ariel
Waldstein. Vì vậy, em đã tìm hiểu về Ariel Waldstein và chắc chắn rằng ông ấy là
một nghệ sĩ dương cầm người Do Thái, người không chỉ chết trong trại tập trung mà
còn bị đánh chết ở đó vì ông ta sở hữu một cây vĩ cầm Amati và không chịu từ bỏ
nó. Ông ấy đã chết lúc 62 tuổi.”
Michel nói: “Nhưng cái tên
Ariel không phải là Léon”.
“Em đã ghép các mảnh ẩn số lại
với nhau vào sáng sớm nay — làm thế nào ư, em không biết. Trong tiếng Do Thái,
Ariel có nghĩa là ‘Sư tử của Chúa’: nói ngắn gọn là Léon. Nhiều người Do Thái
có một tên Do Thái và một tên La tinh. Ở tuổi 20, nghệ sĩ vĩ cầm đó được gọi là
Ariel; vào đầu những năm 30 tuổi, ông trở thành Léon, có lẽ vì chủ nghĩa bài Do
Thái đang gia tăng. Cách dễ nhất để tìm hiểu thêm về ông ấy là tra cứu khu tưởng
niệm Yad Vashem [1] ở Jerusalem."
Tôi cảm thấy mình cần phải
thêm một cái gì đó khác ở đây, như thể tất cả những gì đào sâu và khai quật về
cuộc đời của Ariel Waldstein cũng đang đưa ra ánh sáng một chủ đề phát sinh có
vẻ hoàn toàn ngẫu nhiên, nhưng tôi biết là nó có liên quan về mặt danh nghĩa,
đơn giản vì nó nằm trong dòng thời gian ấy và nó phục dựng lại một người thân
yêu của anh.
Tôi gần như có thể cảm nhận
được điều này có thể dẫn câu chuyện đi về đâu và đã lưỡng lự để tìm hiểu sâu
hơn nữa vì lo sợ rằng suy nghĩ của Michel đã nghiêng về hướng đó. Anh ấy không
nói ra, tôi cũng không. Nhưng tôi chắc chắn rằng nó đã thoáng qua tâm trí anh ấy.
Chúng tôi cùng nhau tắm vào
buổi sáng Chủ nhật hôm đó, sau đó đi dạo một chặng ngắn từ phía cửa sau của căn
nhà, thứ mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Mọi người trong làng dường
như đều biết đến Monsieur Michel và
những lời chào hỏi bay qua bay lại trên đường đi. Anh ấy dẫn tôi đến một quán
cà phê ở góc phố trông có vẻ như không có gì đáng để giới thiệu, nhưng ngay khi
chúng tôi bước vào trong, tôi ngay lập tức cảm thấy ấm cúng và được bình an.
Có rất nhiều người đã đỗ xe
hơi hoặc xe tải để uống thứ gì đó nóng hổi trước khi tiếp tục cuộc hành trình.
Chúng tôi gọi hai tách cà phê và hai chiếc bánh sừng bò. Ba cô gái trạc tuổi
đôi mươi đang ngồi cạnh chúng tôi, cơ bản là đang cằn nhằn về những người đàn
ông trong đời họ.
Tôi thích khi Michel, người
đang nghe lén họ, mỉm cười và sau đó nháy mắt với tôi. “Đàn ông thật tồi tệ,”
anh nói với một trong những cô gái.
"Thật kinh khủng. Làm
thế nào để những người đàn ông các anh có thể đối diện với chính mình vào mỗi
buổi sáng là ngoài trí tưởng tượng của tôi ", cô gái pha trò đáp lại.
Michel nói: “Không dễ nhưng
chúng tôi cố”. Có tiếng cười vui từ mọi phía. Người phục vụ cũng nghe lỏm và bồi
thêm rằng phụ nữ thì đẹp hơn nam giới và vợ anh ta là người hoàn hảo nhất trên
thế giới.
"Tại sao?", một
trong những cô gái cất tiếng hỏi, trong khi đang liên tục thao tác đốt một điếu
thuốc chỉ để dụi nó đi. "Tại sao ư? Vì cô ấy đã khiến tôi trở thành một
người tốt hơn. Và để tôi nói cho cô biết, với tôi đấy là điều mà chỉ một vị
thánh mới có thể làm được."
"Vì vậy, cô vợ anh là một
vị thánh rồi."
“Đừng phóng đại. Ai mà muốn
lên giường với một vị thánh cơ chứ”. Mọi người đều bật cười.
[1] Yad
Vashem (יד ושם - Yad Vashem) là một khu tưởng
niệm ở Jerusalem cho các nạn nhân của cuộc diệt chủng Holocaust do Đức Quốc xã
gây ra trong Thế chiến II, dẫn đến cái chết của 6 triệu người Do Thái.
Bản dịch của Trần
Thiên Ca+
MỤC LỤC "FIND ME" (Call me by your name Phần 2) |
ĐIỆN ẢNH |
THỜI SỰ |
KHOA HỌC |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét