Sau khi uống cà phê, Michel
duỗi chân hết cỡ xuống gầm bàn và có vẻ hài lòng với bữa sáng. “Thêm ly nữa nhé?"
anh ấy hỏi. Tôi gật đầu đồng ý. Michel gọi thêm hai ly cà phê. Chúng tôi không
nói thêm gì.
Bài liên quan: |
“Được ba tuần,” cuối cùng
anh lên tiếng, có lẽ để lấp đầy sự im lặng. Tôi lặp lại lời nói của anh. Rồi,
không biết từ đâu, anh ấy đưa tay ra và nắm lấy tay tôi. Tôi để yên nó trong
lòng tay anh ấy, cảm thấy khó xử vì nơi này chật ních những người đang đứng ở
quầy bar. Anh ấy hẳn đã cảm nhận được sự khó chịu của tôi, và buông tay ra. “Tối
nay họ lại chơi Beethoven.” Anh ấy đang nói điều đó như thể đang ngầm cố gắng dụ
dỗ tôi đi.
"Em nghĩ chúng ta đã có
buổi hẹn hò rồi mà."
“Chà, anh không muốn giả định
là vậy,” anh nói.
"Anh thôi đi!"
"Anh không thể thôi được."
"Nhưng tại sao?"
“Bởi vì như có một chàng thiếu
niên trẻ tuổi vẫn còn núp lại trong anh, và thỉnh thoảng cậu ta thốt ra một vài
từ, sau đó cúi xuống bẽn lẽn và đi trốn. Bởi vì cậu ấy ngại hỏi, vì cậu ấy nghĩ
rằng em sẽ cười khi cậu ấy hỏi, bởi vì ngay cả tin tưởng cũng khó. Anh nhút
nhát, anh sợ hãi và anh già rồi.”
“Anh đừng nghĩ theo cách
này. Hôm nay chúng ta gần như đã giải đáp được một bí ẩn. Điều chúng ta cần làm
là hỏi nghệ sĩ cello tối nay xem ông ta có nhớ Ariel là ai không. Ông ấy có thể
không nhớ, nhưng cũng như nhau thôi, chúng ta sẽ cứ hỏi."
"Nó sẽ đưa bố anh trở lại?"
“Không, nhưng nó có thể khiến
ông ấy hạnh phúc, điều đó sẽ khiến anh hạnh phúc.”
Anh ngẫm nghĩ những lời nói
của tôi trong giây lát, rồi lắc đầu như đã làm trước đó, để biểu thị sự cam chịu
và im lặng. Sau đó, như thể anh ấy đã lướt qua tất cả các chủ đề còn chưa được
liên kết giữa chúng tôi: “Em có thể hứa rằng em sẽ chơi bản cadenza đó — một
ngày không xa, liệu anh có thể hy vọng?”
“Em sẽ chơi nó vào cuối mùa
xuân tới này khi em đi lưu diễn ở Hoa Kỳ và vào mùa thu khi em trở lại Paris.
Em hứa."
Tôi thấy anh ấy do dự và tôi
nhận ra tại sao. Bây giờ là lúc để nói với anh ấy.
“Ở Mỹ, em đang định tìm đến
một người mà em chưa gặp lại trong nhiều năm.”
Tôi đã nhìn anh ấy suy ngẫm
về vấn đề này.
"Vậy em đang đi du lịch
một mình?"
Tôi gật đầu.
Một lần nữa tôi lại nhìn thấy
anh nghiền ngẫm lời của tôi.
"Anh chàng của cuộc hôn nhân bất đắc dĩ?" cuối cùng anh ấy đã hỏi.
Tôi gật đầu. Tôi thích rằng
anh ấy có thể đọc suy nghĩ của tôi rất tốt, nhưng tôi sợ những gì anh ấy đang đọc
được. Tôi nói: “Ở bên cạnh anh làm em nhớ
đến anh ấy. Nếu em gặp anh ấy, điều đầu tiên em muốn làm là kể cho anh ấy nghe
về anh."
"Cái gì cơ, kể là anh không
đạt được tiêu chuẩn cao như cậu ta?"
“Không, vì cả anh và anh ấy
đều là tiêu chuẩn. Giờ em nghĩ lại, chỉ có hai người các anh. Tất cả những người
khác chỉ là thoảng qua. Anh đã cho em những ngày thật đẹp để bù đắp những năm
em đã không có anh ấy."
Tôi nhìn anh, và lần này
chính tôi là người đưa tay ra và nắm lấy tay anh ấy.
"Tản bộ nhé?", tôi
nói.
"Tản bộ."
Bản dịch của Trần
Thiên Ca+
MỤC LỤC "FIND ME" (Call me by your name Phần 2) |
ĐIỆN ẢNH |
THỜI SỰ |
KHOA HỌC |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét