Chúng tôi đứng lên và anh ấy
đề nghị chúng tôi quay lại qua cánh rừng để đến cái hồ nước.
“Điều em nghĩ chúng ta nên làm là tìm ra Ariel Waldstein là ai. Có lẽ có ai đó có thể biết nhiều hơn về ông ấy.”
"Có lẽ. Nhưng ông ấy qua đời khi đã 62 tuổi, điều này khiến một người thân của ông ấy nếu còn sống thì ở tuổi rất, rất cao”.
Bài liên quan: |
"Vì vậy, Ariel có thể gấp
đôi tuổi của bố anh vào thời điểm đó." Anh ấy bất ngờ nhìn tôi và mỉm cười.
"Em là một con rắn!"
“Em thắc mắc về hai người họ.
Có lẽ đây là thứ thúc đẩy cuộc tìm kiếm của chúng ta đến cuối cùng”.
"Chúng ta hả, ý em là
sao?"
"Có lẽ. Nếu nhà thờ có
hồ sơ, chúng ta sẽ biết. Chúng ta thậm chí có thể cố gắng tìm địa chỉ của
Ariel, có thể trong một danh bạ điện thoại cũ. Và nếu chúng ta tìm thấy địa chỉ,
những gì chúng ta nên làm là đặt làm cái bảng Stolperstein [1]mang
tên ông ấy."
"Nhưng điều gì xảy ra nếu
ông ấy không có con cháu, điều gì sẽ xảy ra nếu ông ấy là người cuối cùng của cả
dòng họ, điều gì sẽ xảy ra nếu không có dấu vết gì của ông ta và không có điều
gì để tìm hiểu thêm?", anh nói.
“Vậy thì chúng ta sẽ làm một
việc tốt. Khối đá sẽ tưởng nhớ tất cả những người đã thiệt mạng và thậm chí họ
đã không thể thốt ra một lời ca thán, một lời yêu thương hoặc thậm chí là nói
ra cái tên của họ trước khi bước vào phòng hơi ngạt. Còn ông ấy không để lại gì
ngoài một bản tổng phổ và một lời cầu nguyện bằng tiếng Do Thái. Có ai trong
gia đình anh chết trong vụ Shoah [2]
không? "
“Em đã biết về những những
ông bên phía nội của anh. Anh cũng nghĩ rằng bà cố của anh cũng đã chết ở
Auschwitz[3].
Nhưng anh không chắc. Người ta chết đi và sau đó không ai nói về họ nữa, và trước
khi họ biết điều đó, không ai hỏi về họ, không ai nói về họ, thậm chí không ai
biết hoặc muốn biết. Họ đã tuyệt chủng, họ như chưa bao giờ sống trên thế gian
này, chưa bao giờ được yêu thương. Thời gian không bao giờ phủ bóng và ký ức
chưa từng đổ tro tàn”.
Tôi nghĩ về Ariel. Bản tổng
phổ là bức thư tình của ông ấy gửi cho một nghệ sĩ piano trẻ tuổi - người bạn
mà ông ấy yêu thầm. Hãy trình diễn nó cho tôi. Hãy đọc lời nguyện cầu Kaddish
giùm tôi. Bạn có nhớ giai điệu đó chứ? Nó được ẩn giấu trong đó, dưới âm nhạc của
Beethoven, bên cạnh âm nhạc của Mozart, hãy tìm tôi.
Ai mà có thể tưởng tượng được
trong một hoàn cảnh tột cùng của sự khủng khiếp, Léon người Do Thái đã viết bản
cadenza của mình để nói rằng, “Tôi đang nghĩ về bạn. Tôi yêu bạn, hãy chơi đoạn
nhạc này!”.
Và tôi nghĩ về Ariel, người
Do Thái trung tuổi, người đã đến thăm nhà Adrien mặc dù biết rằng ông ta không
được chào đón; Ariel đang tìm nơi nương tựa trong thời cuộc hỗn loạn nhưng đã bị
phũ phàng hoặc tệ hơn là bị cha hoặc mẹ của Adrien tố cáo, hoặc những người hầu
đã làm điều đó, có thể là với sự xúi giục của cha mẹ Adrien.
Tôi nghĩ đến cảnh Ariel cố gắng
chạy trốn sang Bồ Đào Nha, hoặc Anh, hoặc tệ hơn, Ariel bị Dân quân Pháp French
Millice [4] bắt
giữ trong một cuộc đột kích kinh hoàng trong đó người Do Thái già và trẻ bị lôi
xệch khỏi nhà của họ vào giữa đêm và nhồi nhét lên những chiếc xe tải chở đi .
Sau đó Ariel đã viết lên những
nốt nhạc này ở đâu đó, Ariel bị nhốt trong xe gia súc, và cuối cùng Ariel bị
đánh chết vì ông ấy không chịu từ bỏ cây đàn violin của mình, có khả năng bây
giờ nó đang đứng đâu đó trong một ngôi nhà ở Đức mà gia chủ thậm chí có thể
không biết cây đàn đã bị tước đoạt sau khi chủ nhân chính thống của nó chết
trong một trại tập trung.
Có lẽ Adrien – cha của Michel
đã muốn chuộc lỗi vì đã không cứu Ariel? “Vì
tôi không thể cho bạn và những người thân yêu của bạn một nơi trú ẩn nên tôi sẽ
không bao giờ chơi nhạc nữa. Hoặc: Sau những gì họ đã làm với bạn, âm nhạc đã
chết đối với tôi.”
Tôi chỉ có thể nghe thấy người
đàn ông lớn tuổi người Do Thái cầu xin: “Nhưng bạn phải chơi bản candeza đó. Vì
tình yêu của tôi, đừng bao giờ dừng lại, không lúc này thì lúc khác”.
Và một lần nữa tôi nghĩ về
cuộc đời mình. Liệu có ai sẽ gửi cho mình một bản cadenza một ngày nào đó và nhắn
nhủ rằng, tôi đã chết rồi, nhưng hãy tìm tôi nhé, hãy chơi cho tôi nghe?
[1] Stolperstein
là một khối bê tông nhỏ mang một tấm đồng được khắc tên và ngày sinh của nhân bị
giết hoặc áp bức bởi Đức quốc xã.
[2] Shoah
trong tiếng Do Thái nghĩa là “vụ thảm sát” (tương tự như The Holocaust trong tiếng
Anh), để chỉ đến cuộc thảm sát người Do Thái của Đức Quốc xã
[3] Một
trong 40 trại tập trung và thảm sát của Đức Quốc xã trong Thế chiến II, nằm ở
Ba Lan.
[4]
Milice Française (Dân quân Pháp), thường được gọi là la Milice (phát âm tiếng
Pháp: [milis]), là một tổ chức bán quân sự chính trị được thành lập vào ngày 30
tháng 1 năm 1943 bởi chế độ Vichy (với sự viện trợ của Đức) để giúp chống lại Quân
đội Kháng chiến Pháp trên toàn thế giới trong Thế chiến II. .
Bản dịch của Trần
Thiên Ca+
MỤC LỤC "FIND ME" (Call me by your name Phần 2) |
ĐIỆN ẢNH |
THỜI SỰ |
KHOA HỌC |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét