Tên của lời cầu nguyện Do
Thái là gì?"
"Kol Nidre."
"Nó có được niệm cho người chết không?"
"Không, lời cầu nguyện
đó được gọi là Kaddish."
Bài liên quan: |
"Em có biết nó
không?"
“Mọi cậu bé Do Thái đều học
nó. Chúng tôi được dạy để diễn tập cho cái chết của những người thân yêu trước
khi chúng tôi biết cái chết là gì. Điều trớ trêu là Kaddish là lời cầu nguyện
duy nhất mà người ta không thể sử dụng cho chính mình”.
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì anh không thể
niệm nó lúc anh đã chết."
"Dân tộc em thật là!"
Chúng tôi cùng cười. Sau đó,
tôi suy nghĩ một lúc. “Anh biết đấy, có nhiều khả năng là toàn bộ thứ Léon-Ariel
này không hơn không kém là chuyện hư cấu. ”
“Đúng, nhưng nó là của chúng
ta. Anh biết chính xác những gì chúng ta sẽ làm tối nay. Chúng ta sẽ trở về
thành phố, anh sẽ giống như bố anh, và em sẽ là chàng thanh niên trẻ tuổi như
anh trong những năm đó, hoặc em sẽ là con trai của anh mà anh chưa bao giờ được
gặp, và chúng ta sẽ ngồi bên nhau và lắng nghe Bộ tứ Florian, có lẽ như cách bố
anh đã làm, khi ông ấy bằng tuổi em và anh thì bằng tuổi Léon.
Em biết đấy, cuộc sống không
phải là nguyên bản. Nó có những cách kỳ lạ để nhắc nhở chúng ta rằng, ngay cả
khi không có Chúa, vẫn luôn có một sự trùng hợp đến lạ thường trong cách số phận
gieo những lá bài của nó.
Nó không gieo cho ta 52 lá
bài. Mà nó gieo, chẳng hạn, 4 hoặc 5 lá, và chúng tình cờ giống như những lá
bài mà bố mẹ, ông bà và ông bà cố của chúng ta đã chơi. Các lá bài trông khá sờn
và cong vênh. Sự lựa chọn các trình tự bị hạn chế: tại một số thời điểm, các lá
bài sẽ tự lặp lại, hiếm khi theo cùng một thứ tự, nhưng luôn theo một khuôn mẫu
có vẻ quen thuộc đến lạ lùng.
Đôi khi người ta đi đến đoạn
kết của cuộc sống không có nghĩa là họ đã chơi xong lá bài cuối cùng. Không phải
lúc nào số phận cũng tôn trọng những gì chúng ta tin rằng đó là dấu chấm hết
cho cuộc sống. Nó sẽ chia lá bài cuối cùng của bạn cho những người đến sau.
Đó là lý do tại sao anh nghĩ
rằng tất cả mọi đời người đều được kết luận là “vẫn chưa trọn vẹn”. Đây là một sự
thật mà tất cả chúng ta đang sống cùng. Chúng ta đi đến cuối cùng của cuộc sống
và không có nghĩa là kết thúc cuộc sống, vì vẫn còn một chặng dài sau đó! Có những
dự án, kế hoạch chúng ta đã khởi động nhưng nhiều vấn đề vẫn chưa được giải quyết
và bị treo ở khắp mọi nơi.
Sống có nghĩa là chết đi với
những hối tiếc mắc kẹt trong con đường của bạn. Như nhà thơ Pháp nói, Le
temps d’apprendre à vivre il est déjà trop tard [1], khi chúng ta
học cách sống, thì đã quá muộn. Và hẳn là có một niềm vui nho nhỏ nào đó khi ta
nhận ra rằng mỗi chúng ta được đặt vào một vị trí để làm trọn vẹn cuộc sống của
người khác nào đó, đóng sổ nợ đời mà họ để ngỏ và chơi lá bài cuối cùng thay cho
họ.
Còn gì hài lòng hơn khi biết
rằng ta sẽ luôn phụ thuộc vào người khác để hoàn tất và viên nguyện cuộc đời
chúng ta? Đó là người ta yêu và họ cũng
yêu thương ta vừa đủ. Trong trường hợp của anh, anh muốn nghĩ rằng người đó sẽ
chính là em, ngay cả khi chúng ta không còn bên nhau. Giống như anh đã biết ai
sẽ là người vuốt mắt cho anh. Anh muốn đó là em, Elio.”
[1] Trích
từ bài thơ "Il n'y a pas d'amour heureux" (Không tình nào hạnh phúc
đâu) của nhà thơ Pháp Louis Aragon sáng tác vào năm 1943-1944. Nó không phải là
một bài thơ tình thuần túy mà mang tính kháng chiến. Bài thơ sau này được phổ nhạc với một giai điệu khá đẹp và buồn.
Le temps
d'apprendre à vivre il est déjà trop tard
Que pleurent
dans la nuit nos coeurs à l'unisson
Ta đã muộn màng để học cách sống từ đầu
Hãy để hai con tim đêm về cùng than thở
Bản dịch của Trần
Thiên Ca+
MỤC LỤC "FIND ME" (Call me by your name Phần 2) |
ĐIỆN ẢNH |
THỜI SỰ |
KHOA HỌC |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét