Chúng tôi đã dành cả ngày Chủ
nhật ở trong căn nhà. Như Michel đã nhớ,
trời dường như luôn mưa vào các ngày Chủ nhật, và khu rừng, nơi chúng tôi định
đi dạo một chặng dài, cứ mỗi giờ trôi qua lại càng trở nên tối tăm. Sáng muộn
hôm đó, tôi luyện đàn trong vài giờ trong khi anh ấy xem qua một số giấy tờ trong
văn phòng mình.
Bài liên quan: |
Nhưng chúng tôi chủ yếu là
hoạt động chiếu lệ, và cuối cùng cả hai đều cảm thấy nhẹ nhõm khi người kia gợi
ý một cách khéo léo rằng có lẽ nên quay trở lại Paris trước khi giao thông đông
đúc với những người Paris trở về muộn trong ngày nghỉ cuối tuần.
Khi chúng tôi đến gần thành
phố, có một khoảnh khắc hơi khó xử khi rõ ràng là anh định chở tôi đến địa chỉ
của tôi trước — và thật, anh đã làm như vậy vì anh không muốn tôi cảm thấy áp lực
nếu đến thẳng nhà anh, hoặc vì anh ấy nghi ngờ tôi có kế hoạch khác trước khi
cùng đi xem buổi biểu diễn tối. Hoặc, tôi nghĩ, anh ấy cần một thời gian ở một
mình. Sau cùng, tôi lại đoán anh ấy có thói quen trở lại Paris vào Chủ nhật và
ai mà biết được, có lẽ đây là điều anh ấy vẫn làm trong nhiều năm và không muốn
thay đổi thói quen.
Khi anh đỗ kép chiếc xe trước
lối vào tòa nhà tôi ở, anh không tắt động cơ. Tôi đã định bước ra, và tôi đã
làm thế. “Hẹn sớm gặp lại,” tôi nói, rồi anh ấy gật đầu đăm chiêu, lặng lẽ. Và
sau đó, tôi chỉ đơn giản là tìm được can đảm để thốt ra, “Em không cần phải về
nhà. Em không muốn về nhà."
“Thế thì vào lại xe đi,” anh
nói. "Anh ngưỡng mộ em, Elio, anh thật ngưỡng mộ em."
Chúng tôi đến thẳng nhà anh ấy.
Chúng tôi làm tình, thậm chí ngủ gật một chút, sau đó nhanh chóng chạy đến buổi
hòa nhạc, tiếp theo là món rượu táo trong giờ giải lao của buổi biểu diễn, và
sau đó là bữa ăn ba món, lúc đó anh ấy nắm tay tôi. “Ngày mai là thứ Hai,” anh
nói. "Thứ Hai của tuần trước thật là đau đớn." Tại sao, tôi hỏi.
Nhưng tôi đã biết câu trả lời.
“Bởi vì anh cảm thấy mình đã
mất em — và vì lý do gì ư? Bởi vì anh đã sợ rằng em sẽ nói không và anh cố gắng
không tỏ ra phóng đãng”.
Anh ấy nhìn tôi một lúc.
"Em có phải về nhà tối nay?"
"Anh có muốn em về không?"
"Chúng ta sẽ giả vờ mới
gặp nhau tối nay và thay vì đi về bằng xe đạp của em, em đã nói," Em muốn
ngủ với anh, Michel”.
"Em có chịu nói điều đó
không?"
“Em đã chuẩn bị nói điều đó.
Nhưng không! Thưa quý ngài, tôi phải về thôi!"
Sáng thứ hai tôi quyết định
bắt taxi về thẳng nhà để thay đồ. Nơi này bỗng trông hơi xa lạ, như thể tôi đã
không ở đó hàng tuần, hàng tháng. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy buổi sáng ở đây là
vào thứ Bảy khi tôi phóng lên lầu, chọn một vài thứ để mặc và chạy nhanh xuống
chỗ anh ấy đang đợi trên chiếc xe. Chiều hôm đó, sau khi dạy xong, tôi đến thẳng
văn phòng nhạc viện để tìm bất cứ điều gì có thể về Léon.
Khi tôi gặp Michel tại quán
rượu quen thuộc của chúng tôi vào đêm đó, tôi đã nói với anh ấy rằng con đường
càng mờ mịt. Không thấy một dấu vết của Léon ở đâu cả. Anh ấy thất vọng hơn tôi
tưởng, đó là lý do tại sao tôi nảy sinh ý tưởng khác vào thứ Ba. Tôi đã thử tìm
ở hai trường âm nhạc và tìm kiếm hồ sơ hàng năm của họ. Nhưng một lần nữa,
không có gì.
Cả hai chúng tôi đều đưa ra
giả định hợp lý rằng hoặc Léon đã du học ở nước ngoài hoặc giống như những người
Do Thái khá giả vào những năm đầu thế kỷ này, ông ta đã học với một gia sư
riêng.
Hai ngày nữa trôi qua theo
cách này. Tôi đã hết manh mối.
Tuy nhiên, vào ngày thứ Sáu,
cuối cùng tôi đã phát hiện ra danh tính của Léon trong hồ sơ của trường trung học
nơi cả Michel và bố của anh ấy đã ghi danh. Tại đó, người thư ký đã lục tìm
trong trong đống hồ sơ ngay trước mặt tôi sau khi tôi vờ vịt tự khai mình là cháu
trai của Michel. Trên chuyến đi về miền quê hôm đó, tôi không kìm lòng được mà
báo tin cho anh.
“Em thậm chí có thể lấy được
địa chỉ cũ của ông ấy. Họ là Deschamps. Vấn đề duy nhất là Deschamps không
chính xác là một cái tên Do Thái”.
“Có thể là một tên được mua
lại hoặc tên được đổi. Hãy nghĩ về Feldmann, Feldenstein, Feldenblum, hoặc chỉ
là Feld. ”
"Có thể là vậy. Nhưng
có rất nhiều Léon Deschampses trên mạng, giả sử rằng tất cả họ đều còn sống, hoặc
vẫn sống ở Pháp. Việc tìm kiếm có thể mất hàng tháng."
Bản dịch của Trần
Thiên Ca+
MỤC LỤC "FIND ME" (Call me by your name Phần 2) |
ĐIỆN ẢNH |
THỜI SỰ |
KHOA HỌC |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét