Lúc đó, chúng tôi đang ngồi
rất gần nhau trên ghế sofa, ánh sáng mờ ảo, và chúng tôi uống thêm chút rượu Calvados.
“Có lẽ bố anh đã học cùng Alfred Cortot. Nhưng anh nghi ngờ liệu Léon cũng như thế”.
Bài liên quan: |
"Tại sao em nghĩ vậy?"
“Cortot là người bài Do Thái
và càng hiếu chiến thời Đức chiếm đóng. Em tin rằng nghệ sĩ vĩ cầm Thibaud, người
mà Cortot [1] biết
rõ, đã chơi cho Quốc trưởng Đức”.
"Một giai đoạn khủng
khiếp."
"Còn suy nghĩ gì nữa về
vấn đề này không?" anh ấy hỏi.
"Tại sao anh hỏi vậy?"
Anh ấy lắc đầu thật nhẹ.
"Không có lý do. Anh chỉ thích được như thế này bên em. Chúng ta kiểu như
thế này, bên nhau vào buổi tối, trong căn phòng này, ngồi trên chiếc ghế sofa
này, dán mắt vào nhau khi em đang nghịch máy tính và ở bên ngoài, mới chỉ là
tháng 11. Tôi vui vì em đã quan tâm đến chuyện đó như vậy. "
"Em cũng thích chuyện
này mà, thích rất nhiều."
"Và em không tin vào số phận."
"Em đã nói với anh, em không
nghĩ về những khía cạnh đó."
“Sau đó, có thể khi em bước
vào cái tuổi như tôi và sự khô khan mà cuộc sống đem đến ngày càng hiển hiện,
có lẽ khi đó em có thể bắt đầu nhận thấy những sự cố nho nhỏ hóa ra lại là phép
màu, rồi chúng có thể định nghĩa lại cuộc sống của chúng ta, rồi chúng làm lung
linh những thứ mà trong bộn bề cuộc sống dễ trở nên vô nghĩa. Nhưng điều này
không phải là vô nghĩa”.
"Điều này - ở đây - tối
nay thật tuyệt vời."
"Ừ thật tuyệt."
Nhưng anh ấy nói điều đó với một giọng cam chịu, hoài niệm, luyến tiếc xen lẫn
sự u sầu, như thể tôi là một món ăn ngon mà anh ấy bị tước đi giữa chừng trước
khi anh ấy được no bụng. Đây có phải là điều xảy ra khi một người gần gấp đôi
tuổi của một người nào đó: họ đã đánh mất tình yêu từ rất lâu rồi mới bắt đầu
tìm kiếm một cái khác?.
Chúng tôi cứ ngồi như thế mà
không nói bất cứ điều gì. Tôi đã trao cho anh ấy những gì tôi nghĩ là một cái
ôm thoảng qua, nhưng những gì anh ấy đáp lại là một cái ôm thực sự, buồn bã,
khao khát và chứa đầy sự tuyệt vọng mang tính nhục dục.
"Chuyện gì vậy?"
Tôi hỏi, vẫn miễn cưỡng nghe những gì tôi đã nghi ngờ sẽ là câu trả lời của anh
ấy.
"Không gì đâu. Nhưng
đây mới là điều rất đáng sợ — nếu em nhìn thấy sự trôi dạt của anh — chính xác
là vì không có gì sai cả ”.
“Hãy cho em thêm Calvados.”
Anh ấy rất vui vì điều đó.
Anh đứng dậy, đi đến chiếc tủ nhỏ phía sau một trong những chiếc loa và lấy ra
một chai khác. "Chất lượng tốt hơn nhiều."
Anh ấy biết tôi đã đổi chủ đề.
Tôi đã hy vọng rằng có điều gì đó sẽ xóa tan cái đám mây đột ngột này giữa chúng
tôi, nhưng không có gì xảy ra, và cả tôi và anh ấy đều không cố gắng xua tan
đám mây đó, có lẽ bởi vì cả hai đều không chắc chắn ẩn sau nó là điều gì.
Vì vậy, anh ấy đã khai sáng
cho tôi về rượu Calvados và lịch sử của nó, trong khi tôi chăm chú lắng nghe và
dán mắt vào những dòng chữ viết tay nhỏ xíu trên cái nhãn chai cho biết lịch sử
của gia tộc đã sản xuất ra nó.
Đúng lúc đó anh ấy đột ngột
nảy ra một ý nghĩ thật là thiên tài, và sử dụng một cách diễn đạt đã trở thành
câu cửa miệng giữa hai chúng tôi: "Anh muốn làm cho em sung sướng."
Tôi biết chính xác ý của anh ấy.
“Vì vậy, em hãy tiếp tục đọc
cái nhãn rượu, anh không muốn em bị phân tâm. Anh thậm chí không muốn em nhìn."
Anh cầm ly Calvados lên và
nhấp một ngụm. Sau đó, tôi cảm thấy nó, cảm thấy miệng của anh ấy, cảm thấy sự
tê liệt râm ran. “Em thích những gì anh đang làm,” cuối cùng tôi nói, nhắm mắt
lại, cố gắng đặt cái chai rượu xuống đâu
đó cho đến khi tôi quyết định đặt nó trên thảm, dưới chân ghế sofa.
Tôi chợt nhớ đến người giúp
việc trong căn nhà này.
“Đi rồi. Em không nghe thấy
tiếng xe của cô ấy à? "
[1] Alfred
Denis Cortot là một nghệ sĩ piano, nhạc trưởng và giáo viên người Pháp, một
trong những nhạc sĩ cổ điển nổi tiếng nhất thế kỷ 20. Ông đặc biệt được đánh
giá cao về cái nhìn sâu sắc đầy chất thơ của ông đối với các tác phẩm piano
lãng mạn, đặc biệt là các tác phẩm của Chopin, Saint-Saëns và Schumann.
Bản dịch của Trần
Thiên Ca+
MỤC LỤC "FIND ME" (Call me by your name Phần 2) |
ĐIỆN ẢNH |
THỜI SỰ |
KHOA HỌC |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét