Anh nhìn xuống vỉa hè, mỉm cười. Có lẽ tôi đã hấp tấp về mọi chuyện? Tôi thích cách đi bộ tối nay của chúng tôi là một sự lặp lại của buổi tối hôm nọ. Đám đông và tiếng hát trên cây cầu, những viên đá phiến sáng lấp lánh, chiếc xe đạp với chiếc túi có dây đeo mà tôi sẽ khóa vào một cây cột nào đó, và lời bình luận của anh lần nọ về việc muốn mua một cái giống như nó.
Điều khiến tôi không thôi ngạc nhiên và tạo ra một vầng hào quang vào buổi tối nay là kể từ khi chúng tôi gặp nhau, chúng tôi đã suy nghĩ theo cùng một dòng. Và khi chúng tôi sợ rằng chúng tôi đang chọn sai người hoặc cảm thấy đang chọn sai người, đó đơn giản là vì chúng tôi đã học được cách để không tin tưởng rằng bất kỳ ai cũng có thể suy nghĩ và cư xử theo cách chúng tôi.
Đó là lý do tại sao tôi đã rất bẽn lẽn với anh ấy và không
tin vào mọi sự thôi thúc trong tôi và rồi không thể hạnh phúc hơn khi tôi thấy chúng
tôi đọc được nhau dễ dàng đến mức nào.
Thật là tuyệt khi cuối cùng tôi đã nói ra chính xác những gì âm
ỉ trong tâm trí tôi kể từ Chủ nhật hôm nọ: Đừng để em về nhà tối nay.
Cũng thật là tuyệt khi anh ấy nhìn thấy tôi đỏ mặt vào cái tối
Chủ nhật đó và khiến tôi phải thừa nhận tôi đã đỏ mặt, rồi sau đó mới thừa nhận
rằng chính anh ấy cũng đỏ mặt.
Có thể nào giữa hai người mà về cơ bản chỉ mới dành không hơn
bốn giờ ở bên nhau mà vẫn có quá ít bí mật với nhau sao? Tôi tự hỏi còn bí mật
tội lỗi gì mà tôi đã giữ trong kho chứa những sự giả dối đáng sợ của mình.
“Em đã nói dối về chuyện “thỉnh thoảng” của em”, tôi đã nói.
“Anh đã nhận ra chuyện đó”, anh trả lời, gần như hóa giải mọi
dằn vặt đằng sau lời thú nhận của tôi.
Cuối cùng khi chúng tôi bước vào một trong những cái thang
máy Paris bé xíu, chật hẹp thì không còn khoảng trống nào giữa chúng tôi.
“Anh sẽ ôm em chứ?”, tôi hỏi.
Anh bấm đóng cái cánh cửa mỏng của thang máy và ấn nút lên tầng
của anh. Tôi nghe thấy tiếng cọc cạch lớn của động cơ và sự căng thẳng khi
thang máy bắt đầu đi lên.
Đột nhiên anh ấy không ôm tôi mà ôm lấy khuôn mặt tôi trong
cả hai tay và hôn tôi sâu vào miệng. Tôi nhắm mắt và hôn lại anh. Tôi đã chờ
đợi điều này trong một thời gian dài.
Tất cả những gì tôi nhớ là nghe thấy cái âm thanh của cái thang
máy cũ kỹ đang nghiên nghiến và loạng
choạng đi lên tầng, trong khi tôi cứ hy vọng cái âm thanh đó sẽ không bao giờ
kết thúc và thang máy không bao giờ dừng lại.
Sau đó, khi anh ấy đóng cửa căn hộ của mình, đến lượt tôi hôn
anh ấy, giống như anh ấy đã hôn tôi. Tôi biết anh ấy cao lớn hơn tôi, và giờ tôi
cảm nhận anh còn hừng hực hơn tôi. Tôi chỉ muốn anh ấy biết rằng tôi đang không
ngại ngần điều gì và tôi sẽ không bao giờ thế.
Bản dịch của Trần Thiên Ca+
Khá buồn khi cứ vào check tập mới nhưng dừng tại Candeza 13 hơi lâu. Mọi người cố lên, đăng tiếp đi nào!!!
Trả lờiXóa