“Có lẽ những gì chúng ta cần là một loại rượu ngon”, anh ấy nói.
“Anh có có vài loại rượu mạch nha đơn tuyệt vời. Em thích chính loại mạch nha
đơn, đúng không?”.
Câu hỏi về rượu khiến tôi hoàn toàn mất chủ động, đặc biệt là
khi tôi vừa định bỏ ba lô xuống, cởi áo khoác và áo len ra và đề nghị anh ôm
lấy tôi. Trái tim tôi đang dồn dập, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy lúng túng,
ngay cả khi tất cả những điều này không có gì xa lạ với tôi. Tôi cứ muốn anh ấy
thôi đi đi lại lại. Nhưng tôi không nói gì và dành thời gian để tháo ba lô ra
và đặt nó lên một chiếc ghế bành.
“Em có muốn cởi áo khoác ra không?”, anh ấy hỏi.
“Để lát nữa,” tôi nói.
“Anh thích cái ba lô của em”, anh ấy nói, quay nhìn lại.
“Đây là một quà tặng. Một người bạn em” – và vì thấy chút do
dự trên khuôn mặt của anh tôi nói thêm
“- chỉ là bạn bè”.
Anh chỉ vào ghế sofa cho tôi ngồi và nói anh đi lấy ly uống
rượu. Thế là tôi ngồi xuống. Tôi không biết tại sao nhưng đột nhiên tôi cảm
thấy lạnh, vì vậy tôi lại đứng dậy trong khi anh ở trong phòng giải lao và dựa
vào cái máy sưởi. Cảm thấy hơi ấm không đủ, tôi đặt hai tay lên nó.
"Em thấy ổn chứ?"
“Có, chỉ là thấy lạnh”, tôi nói. Tôi suýt nói với anh ấy rằng
tôi đột nhiên gần như đóng băng.
“Thế thì anh sẽ đóng cửa sổ lại”. Và anh ấy làm thế.
“Em có muốn cho đá vào whisky?”.
Tôi lắc đầu.
Nhưng tôi vẫn không
rời khỏi cái máy sưởi và tiếp tục giữ cả hai tay và mặt trước của cơ thể
tôi dán vào nó. Anh đặt ly xuống bàn cà phê, tiếp cận tôi từ phía sau và bắt
đầu massage vai tôi. Tôi yêu cách anh ấy xoa bóp cổ và vai tôi.
"Tốt hơn chứ?" anh ấy hỏi.
“Thêm nữa đi”, tôi nói. Sau đó không biết tại sao tôi lại nói:
“Em đã nói với anh là em thấy hồi hộp.”
"Vì anh?"
Tôi khom vai xuống, biết rằng anh ấy hiểu tôi có ý nói là tôi
không biết, có lẽ đó không phải là vì anh, hay vì buổi tối, ai mà biết được, chỉ
là cứ xoa bóp đi, đừng dừng lại.
Anh có đôi bàn tay mạnh mẽ và anh biết điều đó, giống như tôi
muốn anh ấy biết điều đó khi tôi rún người khe khẽ mỗi lần anh ấn khu vực ngay
dưới hộp sọ của tôi và đẩy những xung điện kích thích nhất chạy dọc xuống sống
lưng.
Xoa bóp xong, anh vòng tay ôm tôi và áp ngực vào lưng tôi, cả
hai tay ôm lấy vùng bụng. Tôi sẽ không lấy làm bận tâm nếu anh ấy hạ tay xuống
thấp hơn, nhưng anh ấy đã không, mặc dù tôi biết điều đó đã thoảng qua tâm trí
anh, bởi vì tôi cảm nhận được một phần nghìn giây chần chừ trong cử chỉ. Nhẹ
nhàng, anh kéo tôi đến ghế sofa.
Nhưng sau đó anh bắt đầu với rượu whisky, rót một ít vào cả
hai ly, rồi đột nhiên nhớ ra một thứ gì đó và vội vã vào bếp, quay lại với hai
cái bát, một cái có hạt sấy, cái còn lại
có bánh quy nhỏ rắc muối. Anh ngồi xuống ở đầu kia của ghế sofa, chúng tôi cụng
ly, nói lời chúc tụng và uống ngụm đầu tiên.
Anh ấy muốn biết tôi đang nghĩ gì. Tôi không biết những gì
tôi đang nghĩ. Vì vậy, tôi nói rằng tôi vẫn còn khá xa lại với loại rượu mạch
nha đơn, nhưng tôi thích. Anh đưa cho tôi bát chứa hạt sấy, nhìn tôi lấy một
ít, rồi đặt nó trở lại bàn cà phê mà không lấy chút nào cho mình.
Tôi nhấp ngụm thứ hai và nói với anh rằng tôi vẫn lạnh. “Anh
làm cho em tách trà được không?”. “Em muốn loại trà nào, anh có rất nhiều loại”,
anh ấy nói. “Loại nào cũng được, miễn là thứ gì đó pha nóng”, tôi trả lời.
Trên đường vào bếp, anh sờ sờ vào má tôi và cổ tôi. Nó làm
tôi nhớ đến mẹ tôi khi tôi cảm thấy không khỏe và đó là cách bà kiểm tra xem
tôi có bị sốt không.
Nhưng cái sờ của anh ấy không phải là để kiểm tra sốt, và tôi
mỉm cười. Vài phút trôi qua, ngay sau tiếng bíp của lò vi sóng, anh quay lại và
tôi đón lấy cái cốc nóng ấm ở cả hai
tay.
“Em thấy đỡ hơn nhiều”, tôi nói, gần như bật cười vì cảm giác hạnh
phúc mà món trà ấm đem lại.
Bản dịch của Trần Thiên Ca+
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét