Một lần nữa anh đứng dậy và
bật nhạc lên.
Tôi lắng nghe một lúc.
"Nhạc Brazil?"
"Chính xác." Anh có
vẻ rất hài lòng với chính mình. Anh đã mua đĩa CD ngày hôm trước, anh ấy kể.
Bằng nụ cười của tôi, anh biết
tôi đã suy luận ra lý do anh mua nó.
Anh hỏi tôi có hiểu tiếng Bồ
Đào Nha không.
“Được một ít, còn anh thì
sao?”.
“Chẳng biết từ nào”.
Điều đó làm chúng tôi cùng cười.
Chúng tôi đều khá hồi hộp.
Chúng tôi chủ yếu nói về những tình cũ. Anh đã từng qua lại với một kiến trúc sư rồi cuối cùng người đó đã chuyển đến Montreal nhiều năm trước.
"Người của em?"
anh ấy hỏi. “Và anh không có ý hỏi chuyện hôn nhân huyễn hoặc kia”. Vậy là, anh
ấy vẫn nhớ câu chuyện về người đàn ông đã trốn khỏi cuộc đời tôi và khiến nó
chao đảo.
Tôi kể với anh mối quan hệ
lâu dài nhất của tôi là với một chú nhóc mà tôi biết ở trường tiểu học, rồi đã
gặp lại sau gần mười lăm năm trong một quán bar đồng tính ở ngoại ô Rome. Điều
làm tôi kinh ngạc là cậu ấy thú nhận đã phải lòng tôi khi chúng tôi tám tuổi.
Tôi nói với cậu ấy rằng tôi đã hoàn toàn bị cậu ta mê hoặc khi tôi chín tuổi.
Tại sao cậu ấy đã không thổ
lộ điều gì? Tại sao em cũng không? Tại sao không ai trong chúng em biết gì về bản
ngã của mình? Tất cả những gì chúng em muốn làm là bù đắp khoảng thời gian đã mất.
Em nghĩ rằng tụi em không thể tin được là
đã may mắn tái ngộ.
“Hai người đã ở bên nhau được
bao lâu?”.
“Chưa đầy hai năm”.
“Sao lại chia tay?”.
“Em đã từng nghĩ rằng chính
cái mẫu hình gia đình phổ biến xưa cũ đã giết chết những gì chúng em có. Nhưng nó
còn hủy hoại nhiều hơn thế. Cậu ấy muốn nhận nuôi một đứa trẻ, cậu ấy thậm chí
còn muốn em làm cha đứa bé. Điều cậu ấy muốn là một gia đình”.
“Và em đã không thực hiện?”.
“Em không biết rằng em đã
không thực hiện điều đó. Em chỉ biết rằng em chưa sẵn sàng, em hoàn toàn dành
cho âm nhạc và vẫn vậy. Sự thật là, em bị thôi thúc trở lại sống một cách đơn lẻ”.
Anh ném cho tôi một cái nhìn
khó hiểu: “Đây có phải là một lời cảnh báo cho anh không đấy?”, anh ấy hỏi.
"Em không biết.” Tôi mỉm
cười để che giấu sự bối rối của mình. Câu hỏi của anh hoàn toàn quá sớm. Nhưng
giả sử ở vị trí của anh, tôi cũng sẽ hỏi điều tương tự.
“Có lẽ anh không nên nói bất
cứ điều gì, nhưng anh đã nhìn vào tất cả những điều này từ một khía cạnh khác.
Tuổi tác. Anh chắc chắn rằng nó đã thoáng qua tâm trí em không chỉ một lần”.
“Tuổi tác không là vấn đề”.
“Không ưh?”.
“Em đã nói với anh như vậy
vào hôm Chủ nhật rồi mà. Làm thế nào chúng ta quên nhanh chóng như vậy”.
“Anh không nhớ gì cả”.
“Anh bị mất trí nhớ sao?”.
“Anh đã bị bối rối”.
“Em thì không bối rối ah?”.
“Anh đã nghĩ về em kể từ khi
chúng ta nói chúc ngủ ngon bên ngoài quán bia. Anh đi ngủ nghĩ về em, thức dậy
nghĩ về em, và ở trong trạng thái thôi miên cả ngày thứ Hai, về cơ bản là anh rối
bời. Anh giờ thậm chí không thể tin được là em đang ngồi đây cùng anh, dưới mái
nhà của anh”.
Anh ngừng nói, nhìn tôi, và
chỉ nói, “Và anh muốn hôn em”.
Lần này tôi còn ngạc nhiên
hơn cái lúc chúng tôi hôn nhau khi bước vào thang máy. Nó khiến tôi cảm giác
như chúng tôi chưa từng hôn nhau trước đó và nó xua tan cái bóng mờ của sự gượng
gạo trong lúc đi bộ về nhà với anh mà không thể nắm tay anh.
Anh đặt ly rượu xuống, di chuyển sang tôi và hôn nhẹ lên môi tôi, nhẹ như một sự lơ đễnh, trong khi đó, cũng giống như nụ hôn trước, nụ hôn này cũng có bản nhạc nền, tôi nghe thấy phía sau tiếng hát mờ nhạt của ca sĩ Brazil. Nó nhắc tôi về nụ hôn trong thang máy, có âm thanh nền là tiếng gồng mình của chiếc thang máy cũ kỹ ọp ẹp chạy lên chạy xuống.
Tôi có cảm giác như đang hôn
dưới tiếng mưa rơi hay đang hôn trên một mái nhà nào đó ở miền quê. Và tôi thích âm thanh đó và không muốn nó kết
thúc bởi vì tôi cảm thấy ấm áp, được chở che và an toàn dưới sự phù phép của
nó, bởi vì, nó không xâm phạm vào chúng tôi, nó đã cất lên thành tiếng cho thế
giới bên ngoài căn phòng này được biết và nhắc nhở tôi rằng tất cả những điều
này đang thực sự xảy ra chứ không chỉ trong sự huyễn tưởng của tôi.
Những gì anh ấy thực sự đang
ngầm đề nghị có lẽ là để chúng tôi có thêm thời gian và không quá vội vàng, và,
nếu cần, có thể quay ngược lại nếu mọi thứ diễn ra nhanh hơn những gì tôi hoặc
anh mong muốn. Điều này tôi chưa bao giờ làm trước đây. Rồi anh hôn tôi lần thứ
hai, cũng nhẹ nhàng.
"Cảm thấy tốt
hơn?" anh ấy hỏi.
“Hơn nhiều. Anh cứ ôm em
đi.” Tôi muốn được ôm anh và quấn vòng tay tay ôm lấy anh. Tôi thích họa tiết
áo len của anh áp lên mặt tôi, cái mùi len, và sau cái mùi ấy là một mùi hương
mờ nhạt dưới vai, chỉ có thể là mùi cơ thể anh ấy.
Bản dịch của Trần Thiên Ca+
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét