Và tôi thì thầm ca từ của
bài hát bằng tiếng Bồ Đào Nha:
De
que serve ter o mapa se o fim está traçado
De
que serve a terra à vista se o barco está parado De que serve ter a chave se a
porta está aberta
“Em dịch đi”, anh ấy nói.
Đã ở
cuối chặng đường, họa đồ có ích chi?
Giữa
dòng thuyền đã đứng, bến đỗ giúp được gì?
Cửa
kia khóa đã mở, mang chìa làm chi nữa?
Anh thích điều này, anh ấy nói, và yêu cầu tôi lặp lại những ca từ mà tôi vừa lẩm nhẩm. Chẳng mấy chốc, anh nói, “Mình đi nằm đi”. Anh chỉ tôi vào phòng ngủ.
Tôi định cởi nút áo của
mình, nhưng anh ngăn lại, anh ấy nói, hãy để anh ấy làm điều đó. Tôi muốn khỏa
thân trước anh ấy nhưng không biết làm sao để nói ra. Vì vậy, tôi để anh ấy mở
nút áo của tôi mà không chạm gì vào quần áo của anh. Anh dường như không bận tâm.
“Đó là vì”, anh nói trong chần chừ, “anh muốn điều này thật đặc biệt”.
Và khi chúng tôi nằm xuống,
chúng tôi ôm lấy nhau và tìm môi nhau. Nhưng tôi có thể cảm nhận rằng chúng tôi
vẫn chưa ổn định và có gì đó chênh vênh. Hình như thiếu một cái gì đó. Không phải
chúng tôi thiếu niềm say mê cho nhau; mà có lẽ là sự tin yêu. Hay có lẽ chúng
tôi đã cố làm chậm mọi thứ đến mức nó dừng hẳn luôn rồi? Hay tôi đã làm anh tụt
hứng? Hay cả hai chúng tôi đã thay đổi?.
"Làm bất cứ điều gì anh
muốn. Anh luôn làm em hạnh phúc mà.”
Nghe được điều này anh không
thể chờ đợi thêm chút nào và hôn tôi lần nữa và bắt đầu cởi nút áo của tôi. “Anh
cở áo em ra được chứ?”. Thật là một câu hỏi ngớ ngẩn, tôi thầm nghĩ khi gật đầu.
Sau đó, trong lúc anh giúp tôi cởi áo: “Anh yêu làn da của em, anh yêu bờ ngực, vai, mùi của
em. Em vẫn thấy lạnh à?”, anh hỏi, trong khi nhẹ nhàng vuốt ve ngực tôi.
“Không”, tôi nói, “không còn
nữa”.
Sau đó, một lần nữa anh làm
tôi ngạc nhiên: “Và anh thích chúng ta tắm nước nóng cùng nhau”.
Tôi phải nhìn anh bằng đôi mắt
bối rối. “Tại sao không, nếu anh muốn”.
Chúng tôi đứng dậy và bước
vào phòng tắm. Nó còn lớn hơn cả cái phòng khách của tôi.
Tôi không thể tin vào số lượng
chai lọ trên cái sàn phòng tắm lớn bằng kính, khép kín. “Hai cái cho anh, hai
cho em”, anh nói, lấy ra bốn chiếc khăn màu xanh hải quân xếp gấp.
Trong một nỗ lực để tạo chút
hài hước cho tình huống chúng tôi đang cởi quần áo và đã chạm vào nhau, tôi hỏi
họ có phục vụ bữa sáng ở đây không, và phục vụ như thế nào. “Một bữa sáng miễn
phí được bao gồm cho tất cả khách của khách sạn”. Chúng tôi trần truồng và cứng lên khi chúng
tôi hôn nhau lần nữa.
Hãy nhắm mắt lại và tin tưởng
anh, anh nói. "Anh muốn làm em hạnh phúc." Tôi đã không biết anh ấy định
làm gì nhưng tôi thực hiện như anh ấy yêu cầu. Tôi nghe thấy anh lấy một miếng
vải, và tôi nhận ra ngay mùi hương của sữa tắm, vì nó có mùi hoa cúc, nó khiến
tôi nhớ về căn nhà của bố mẹ tôi và, mặc dù thời tiết bên ngoài tối nay khác biệt,
nó đưa tôi quay trở lại mùa hè của chúng tôi ở Ý , khiến tôi cảm thấy như ở nhà
trong ngôi nhà này – tuy không phải là nhà của tôi.
Anh bắt đầu xoa xoa cơ thể
tôi, và để tôi thả mình theo cảm giác mơn trớn. “Không được mở mắt ra nhé”, anh
cảnh báo khi đang nhẹ nhàng xoa xà phòng lên mặt tôi và sau đó hỏi liệu anh ấy
có thể gội đầu cho tôi không, và tôi nói tất nhiên là anh ấy có thể.
Sau dầu gội đã được thoa trên
tóc, tôi nghe thấy anh tự tắm rửa, rồi cảm thấy ngón tay anh xoa và ấn vào hộp
sọ của tôi lặp đi lặp lại. Anh nói, “Đừng có gian lận mà hé mắt nhé!”, và tôi
có thể nói với anh rằng anh đang mỉm cười, gần như là phá cười với những gì hai
chúng tôi đang làm khi tắm.
Bản dịch của Trần Thiên Ca+
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét