17.8.20

Tiểu thuyết Tìm em (Find me) | André Aciman | Candeza 017

Sau khi tắm xong và mắt tôi vẫn đang nhắm nghiền, anh ấy mở cửa kính dìu tôi bước ra từ từ rồi lau khô mọi góc cơ thể, tóc, lưng, nách rồi dắt tôi vào phòng ngủ, bảo tôi nằm lên chiếc giường. Tôi thích khi biết mình đang khỏa thân và được nhìn chằm chằm, thích được nâng niu theo cách này, thích khi anh bắt đầu thoa kem dưỡng da lên người tôi, cảm thấy thật tuyệt vời mỗi khi anh đổ thêm chút kem vào lòng bàn tay và chạm vào tôi khắp nơi. 


Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ mới biết đi được anh trong vai bố mẹ tắm rửa cho và lau khô, nó cũng đưa tôi trở lại thời thơ ấu khi bố tôi tắm cho tôi trong vòng tay của ông. Chắc hẳn tôi đã từng được như vậy — tại sao tất cả những điều này lại đến với tôi ngay lúc này, và tại sao nó như đột nhiên giải thoát tôi khỏi một chiếc hộp bị đậy kín, đã tước đi mọi thứ không khí, ánh sáng, âm thanh và hương thơm của hoa và thảo mộc trong mùa hè? 


Tại sao tôi lại bị lôi ra khỏi chính mình như thể tôi là một tù nhân mà kẻ cai ngục hóa ra không ai khác ngoài chính tôi và chỉ mình tôi? Và cái chất kem này là gì mà đời tôi chưa từng cảm nhận được trên da của mình? Tôi muốn gì ở người đàn ông này và tôi sẽ đền đáp cho anh ấy điều gì? Có phải anh ấy làm tất cả những điều này vì tôi đã nói rằng tôi thấy rất hồi hộp, vì tôi đã cảnh báo anh ấy rằng tôi thấy sự khởi đầu này đầy khó khăn? 





Tôi để anh ấy làm mọi thứ theo ý thích, bởi vì tôi đầy hứng thú và cảm thấy được khao khát, nhiều hơn tôi khao khát anh ấy, nhiều hơn lúc tôi nhìn thấy anh ấy trong nhà thờ và cố cưỡng lại để không ôm lấy vòng ngực anh ấy. Tôi đã nghĩ rằng tôi biết những gì anh ấy sắp làm, nhưng những gì anh ấy làm sau đó, một lần nữa, hoàn toàn gây bất ngờ, để rồi cuối cùng khi anh ấy yêu cầu tôi mở mắt ra và nhìn thẳng vào mắt anh ấy, tất cả tôi đã hoàn toàn là của anh ấy.


Khi anh ấy hôn tôi hết lần này đến lần khác, tôi không cần phải nói hay nghĩ gì cả, tôi không cần phải làm gì ngoại trừ cứ trao đi cho một người dường như đã biết tôi, đã biết cơ thể tôi và những gì nó khao khát hơn những gì tôi biết; bởi vì anh chắc chắn đã biết điều đó ngay khi anh ấy nói chuyện với tôi trong nhà thờ và tôi đã chạm vào tay anh ấy, đã biết khi anh ấy đề nghị tôi đợi anh ấy bên ngoài nhà thờ và sau đó mời tôi đi ăn tối, đã biết khi anh ấy dừng lại ở chỗ chúng tôi có thể kéo nhau đi vào đêm đó nhưng đã đột ngột nói lời tạm biệt, đã biết mọi thứ về tôi khi anh ấy thấy tôi đỏ mặt quá dễ dàng và sau đó đẩy câu chuyện ra xa hơn một chút để xem tôi sẽ phản ứng như thế nào …





… Đã biết rằng tôi đã mất linh hồn quá lâu và bây giờ tôi thấy mình vốn sở hữu một  linh hồn từ lâu nhưng không biết tìm nó ở đâu hoặc làm thế nào để tìm ra nó mà không có anh ấy. “Đánh mất linh hồn” – tôi muốn nói điều đó, rồi lại nghe chính mình lẩm bẩm câu đó, “Mất linh hồn, ngần ấy năm”.


“Đừng,” anh nói, như thể sợ tôi sắp rơi nước mắt. “Chỉ cần nói rằng anh không làm em đau,” anh nói. Tôi gật đầu. “Hãy nói – Không, anh không làm em đau”. “Hãy nói vì đó là ý em muốn”.


“Anh không làm em đau,” tôi nói.

"Nói đi nói lại nhiều lần”, anh bảo.

Và tôi nói, "Anh không làm em đau, bởi vì đó là ý em muốn", " Anh không làm em đau, Anh không làm em đau, Anh không làm em đau, Anh không …".





Và sau đó tôi nhận ra rằng tôi đã nói nhiều lần hơn lần anh ấy yêu cầu, rằng những gì anh ấy đang làm cũng giúp tôi bỏ lại phía sau mọi thứ tôi đã mang theo trong đêm hôm đó, những suy nghĩ của tôi, âm nhạc của tôi, những giấc mơ của tôi, tên của tôi, tình yêu của tôi, những điều tôi trăn trở, chiếc xe đạp của tôi, còn những thứ khác được trút vào cái áo khoác, được đổ vào cái ba lô của tôi đang đặt trong phòng khách hoặc được nhét vào chiếc túi buộc trên cổ chiếc xe đạp khóa ở biển chỉ dẫn ở tận tầng dưới trước khi chúng tôi đi thang máy.


Và thứ này – cái thang máy, thêm một lần nữa, giờ khi chúng tôi đang làm tình, nó phát ra tiếng kêu bí ẩn của nó, bởi vì ai mà biết có lẽ một người thuê nhà nào đó trong tòa nhà đã nhấn nút gọi thang máy ở tầng dưới và sẽ sớm bước vào bên trong, bấm đóng cánh cửa mỏng phía sau anh ta và cái buồng thang máy loạng choạng đi lên, ai mà biết và tôi không quan tâm cái tầng đến là tầng nào.


Nếu tôi đang có những suy nghĩ mông lung rời rạc này là do tôi như đang cố gắng và rồi thất bại mỗi khi nghĩ rằng tôi đang chới với khi cố giữ lại những mảnh vụn của thực tế và cảm thấy chúng trôi tuột khỏi tay tôi, và cảm thấy ngây ngất mỗi khi chúng tuột đi như vậy.





Tôi thích thú khi nhận ra anh ấy đã nhìn thấy điều này đang xảy ra với tôi, và tôi muốn anh ấy nhìn thấy nó trên khuôn mặt tôi ngay cả khi anh ấy đang làm điều hào phóng nhất trên thế giới - đó là cưỡng lại, trong khi tôi liên tục lặp lại là anh ấy không làm tôi đau, như anh ấy đã yêu cầu.


Rồi đến lúc tôi bắt gặp chính mình cầu xin anh ấy đừng cưỡng lại nữa, bởi vì phép lịch sự là phải hỏi thế, hy vọng anh ấy sẽ quyết định cho cả tôi, bởi vì bây giờ cơ thể của anh ấy tường tận cơ thể tôi hơn chính tôi biết.


Bản dịch của Trần Thiên Ca+


*********

MỤC LỤC "FIND ME"
(Call me by your name Phần 2) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS