Tác giả của Tiểu thuyết “Find Me” (Tìm em) – được xem là Tập 2 của Tiểu thuyết được chuyển thể điện ảnh “Call me by your name” (Gọi anh bằng tên em) đã có buổi phỏng vấn trực tuyến với Tạp chí Vogue về tác phẩm này và những động cơ để ông viết nên phần kết của tác phẩm.
“Sự rút lui cũng không hẳn là tốt hơn đâu, nó có thể là một điều khủng khiếp vì nó sẽ khiến chúng ta trằn trọc thao thức mỗi đêm; để rồi nhìn thấy người khác quên lãng chúng ta nhanh chóng, nhanh hơn chúng ta dự tính”. Đó là một trong những lời chia sẻ của nhân vật người bố Elio trong Chương cuối của Tiểu thuyết CMBYN. Còn đối với bộ phim, một trong những cảnh mà người xem sẽ còn nhớ nhiều nhất sau nhiều năm sẽ là cảnh trò chuyện của hai bố con Elio ở phần cuối của bộ phim.
Và không phải ngẫu nhiên mà Tác giả André Aciman quyết định mở đầu câu chuyện tiếp theo của CMBYN bằng nhân vật người cha của Elio …
Cuộc sống trong thời gian cách ly đã thay đổi thế nào đối với một người quen dành thời gian dài để viết lách một mình?
“Tôi đã quen với ý tưởng về sự cô lập và đơn độc bởi vì đó là đặc thù của nghề viết, như bạn nói. Bây giờ điều tồi tệ nhất dường như đã qua, tôi có một nhóm bạn mà tôi gặp gỡ và trò chuyện trong công viên, nhưng còn hơn cả thế. Tôi không còn tham gia các sự kiện xã hội như một phép xã giao, và điều đó cho phép tôi thức dậy vào buổi sáng và có thể làm việc cả ngày nếu tôi muốn. Điều duy nhất tôi thực sự thấy nhớ ư? Có lẽ là bạn bè sum vầy, những bữa tối đầy ấm cúng, thân mật ”.
‘CMBYN’ được viết vào năm 2007, với bộ phim chuyển thể 10 năm sau đó đã biến ông thành một tác giả thành công toàn cầu và sách bán chạy nhất. Sự đón nhận của ‘Find Me’ ra sao kể từ khi phát hành vào tháng 10 năm ngoái [2019]?
“Tuyệt vời, tôi thực sự hài lòng và tôi không có gì phàn nàn về điều đó. Đã có một phản hồi rất đặc biệt từ những người đã bị ngợp bởi phần đầu tiên, nhưng tôi nghĩ rằng đã có nhiều bất ngờ và một số thất vọng vì họ mong rằng nó sẽ chỉ tiếp tục với thế giới riêng của Elio và Oliver mà thôi. Và không, tôi không đi theo con đường đó.
Nhưng bất chấp điều đó, rất nhiều độc giả viết thư cho tôi mỗi ngày và họ nói với tôi cảm giác của họ sau khi đọc nó: họ khóc vì nó hay họ dè bỉu nó, liệu nó như họ kỳ vọng hay không. Tất cả họ đều nghĩ rằng nó đã được giải quyết một cách chính xác… và đó là cách họ hiểu tại sao tôi viết theo kịch bản này thay vì một kịch bản khác mà ban đầu đầu tôi tính viết cho CMBYN - đó sẽ là một thảm họa. ”
Tại sao nó sẽ là một thảm họa?
“Bởi vì nếu là kịch bản tiếp là về Elio, giờ họ đã xa nhau, về việc cậu ấy có nhớ Oliver hay không, liệu họ cuối cùng có đến được với nhau hay không… nó sẽ giống hệt như phần đầu tiên, và tôi nghĩ tôi không thể đi theo lộ trình như vậy. Tôi đã làm điều đó trước đây, nếu viết thế thì là lặp lại.
Đó là lý do tại sao tôi thậm chí không viết bản thảo của Find Me trước năm 2010. Tôi đã nghĩ đến nó và ý tưởng đã quay trở lại với tôi trong một chuyến hành trình trên tàu vào năm 2017. Trong suốt ngần ấy năm, ý tưởng về phần 2 đã chết, hoặc chỉ là tiềm ẩn."
Ông luôn nghĩ rằng câu chuyện này cần phần thứ hai?
“Vâng, và thậm chí còn cần hơn thế nữa sau khi tôi biết cuốn sách được diễn giải thế nào. Tôi nhận ra rằng người đọc cứ giả định rằng các nhân vật chính sẽ không bao giờ ở bên nhau nữa, nhưng đó thực sự không phải là cách tôi khép lại cuốn sách, cũng như đó không phải là cách chính tôi hiểu về kết thúc của nó.
Vấn đề là Oliver đã không hề nói rằng anh ấy sẽ rời đi. Nó chỉ đơn giản là do trí tưởng tượng của Elio nói ra như vậy. Đó là lý do tại sao tôi cần làm rõ khía cạnh đó và tôi rất vui khi có thể làm như vậy.
Con người có xu hướng không hiểu được hạnh phúc khi họ đang có được nó. Họ chỉ hiểu được khi nó đã không còn nữa, và vì vậy họ đắm chìm trong nỗi nhớ. Đó là lý do tại sao hầu hết các bản tình ca không nói về “Ồ, em rất hạnh phúc khi ở bên anh” mà có xu hướng giống như “Em không được ở bên anh và em nhớ, vì em đã từng rất hạnh phúc”.
‘CMBYN’ dựng lên câu chuyện tình yêu, tạo ra những giằng xé trong đó và chìm đắm trong tất cả sự lãng mạn đó. Ông mô tả ‘Find me’ như thế nào?
“Tôi nghĩ rằng mọi người cuối cùng đã tìm được một điều gì đó gần như là hạnh phúc trong cuốn tiểu thuyết thứ hai này. Nhưng họ tìm được bằng cách khám phá những điều mà họ không bao giờ mong đợi sẽ đến trong đời và họ không thể tin rằng nó đang ở đó, ngay trước mặt họ. "
Samuel, cha của Elio và là một trong những nhân vật chính của phần tiếp theo này, là một trong những nhân vật gây ấn tượng mạnh với khán giả và độc giả bởi tính cách của một người cha và đặc biệt là nhờ chia sẻ cuối cùng dành cho Elio. Tại sao ông lại quyết định nhân vật ấy là điểm khởi đầu khả dĩ để tiếp tục câu chuyện?
“Bởi vì tất cả chúng ta đều mong đợi điều gì đó như lý lẽ, và khi nó được như vậy thì đó là điều không ai mong đợi.
Như tôi đã nói với bạn trước đây, tôi đã ở trên một chuyến tàu,
đó là một ngày đẹp trời và một người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh tôi và chúng
tôi nói chuyện. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy sẽ đi thăm cha cô ấy và cô ấy đã
truyền cảm hứng cho tôi; khi cô ấy xuống tàu, tôi biết rằng tôi muốn viết về cô
ấy và mặc dù không muốn gạt câu chuyện sang một bên, tôi đã nghĩ "đó chính
là về người cha".
Ý tưởng viết bắt đầu xuất hiện một cách tự nhiên vì đó là
cách tôi viết, tôi bị cuốn theo - đôi khi nó trở thành một mớ hỗn độn, đôi khi
tôi thích nó. Có rất nhiều cảnh trong CMBYN mà tôi đã viết và tôi tự nói với bản
thân rằng ‘chắc chắn biên tập viên sẽ muốn cắt chúng đi’, nhưng dẫu nghĩ vậy tôi
cũng cứ đưa vào.
Có nhiều lần trong đời tôi đã viết một cái gì đó và nghĩ rằng
"sẽ không ai muốn đọc cái này cả", và rồi hóa ra đó là một trong những
đoạn mà người đọc thích nhất. Một số sinh viên đọc sách tôi trong khi họ đọc cả
Hegel hoặc Kant [hai triết gia Đức thế kỷ 18]. Và tôi cảm thấy kỳ lạ vì câu
chuyện này đã trở nên nổi tiếng hơn nhiều so với những gì tôi từng mong đợi ”. Còn tiếp ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét