“Ưh, nhưng để trở lại với những gì anh đã nói: Em đẹp trai đến mức không thể tin được. Và vấn đề là hoặc là em biết điều đó và nhận thức được quyền năng của nó đối với người khác, hoặc là em cứ phải giả vờ không biết đên điều đó rồi nó khiến em trở nên không chỉ khó giải mã mà, đối với một người như anh, còn nguy hiểm nữa”.
Tất cả những gì tôi làm là gật đầu. Tôi không muốn anh ấy cảm thấy rằng những gì anh ấy nói với tôi là đã đặt nhầm chỗ. Vì vậy, tôi nhìn chằm chằm vào anh, mỉm cười, và nếu được ở trong một khung cảnh khác, sẽ là chạm vào mí mắt của anh trước khi hôn cả hai.
Khi trời tối hơn, đèn điện của quán cà phê chúng tôi ngồi và
của quán liền kề được thắp sáng. Chúng phủ những vầng sáng rực rỡ, chập chờn
lên đường nét của anh ấy. Và lần đầu tiên, tôi nhìn cặn kẽ được đôi môi, vầng trán
và đôi mắt của anh ấy. Anh ấy thật đẹp trai, tôi nghĩ.
Tôi nên nói ra điều đó, và thời điểm này đã chín muồi. Nhưng
tôi giữ im lặng. Tôi không muốn lặp lại lời anh đã nói; vì nó sẽ giống như là một
nỗ lực căng thẳng và miễn cưỡng để thiết lập sự xứng đôi giữa tôi với anh.
Nhưng tôi yêu đôi mắt của anh ấy. Và anh vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
“Em khiến anh nhớ đến con trai anh”, cuối cùng anh ấy cũng
nói.
"Nhìn có giống nhau không?"
“Không, nhưng em và nó cùng tuổi. Nó cũng rất thích nhạc cổ
điển. Vì vậy, anh thường đưa nó đến các buổi hòa nhạc tối chủ nhật, giống như bố
anh xưa vẫn dẫn anh đi”.
“Anh sống cùng cậu ấy chứ?”.
"Không. Nó sống ở Thụy Điển, chủ yếu”.
“Nhưng hai người có thân nhau không?”.
"Anh ước được vậy. Cuộc ly hôn của anh với mẹ nó đã phá
hỏng mọi thứ giữa anh và nó, mặc dù chắc chắn cô ấy đã không làm gì để làm tổn
thương mối quan hệ giữa hai bố con. Nhưng tất nhiên nó biết về con người anh
và, anh cho rằng, không bao giờ tha thứ cho anh. Hoặc nó đang dùng điều đó như
một cái cớ để chống lại anh, điều mà nó muốn làm từ những năm hai mươi tuổi,
Chúa mới biết tại sao”.
“Làm thế nào mà họ phát hiện ra?”, tôi hỏi.
“Cô ấy đã phát hiện ra trước. Một buổi tối mới nhá nhem, cô ấy
bước vào và thấy anh đang nghe nhạc jazz chậm và nhâm nhi một ly. Anh chỉ có một
mình và chỉ bằng cách nhìn vào anh và sự biểu hiện trên khuôn mặt anh, cô ấy biết
ngay rằng anh đang yêu. Trực giác nữ tính cổ điển!
Cô ấy đặt túi xách xuống bàn cà phê, ngồi cạnh anh trên ghế
sofa, thậm chí còn thò tay ra lấy ly rượu của anh và uống một ngụm: “Cô ấy có
phải là người mà em biết không?”, vợ anh hỏi.
Anh biết chính xác ý của cô ấy và không có lý do gì để phủ nhận.
“Đó không phải là một phụ nữ”, anh đã trả lời.
‘À”, cô ấy nói.
Anh vẫn còn nhớ những tàn dư cuối cùng của ánh sáng mặt trời
còn đọng trên cái thảm và trên đồ nội thất của căn phòng, mùi khói của rượu
whisky, và con mèo nằm cạnh anh. Sau này, ánh sáng mặt trời, mỗi khi anh nhìn
thấy trong phòng khách, vẫn gợi anh nhớ về cuộc trò chuyện đó.
‘Thế thì chuyện nó xấu
hơn em đã nghĩ”, cô ấy nói. “Tại sao?”, anh hỏi lại. “Bởi vì đi tranh giành với
một người phụ nữ khác, thì em vẫn có cơ hội; nhưng chống lại bản chất của anh,
thì em không thể làm gì được. Em không thể thay đổi được anh”.
Thế là kết thúc gần hai mươi năm hôn nhân. Con trai anh cố sớm
tìm ra nguyên nhân, và nó đã biết được.
"Làm sao?"
"Anh đã kể sự thật với nó. Anh đã ảo tưởng rằng nó sẽ hiểu.
Nhưng nó đã không”.
“Em lấy làm tiếc”, đó là tất cả những gì tôi có thể nói.
Anh nhún vai. Anh không hối tiếc về ngả rẽ đó trong đời.
Nhưng anh rất tiếc khi mất thằng bé. Nó không bao giờ gọi cho anh khi nó ở
Paris, thậm chí hiếm khi viết thư, và không chịu nhận cuộc gọi của anh.
Anh nhìn đồng hồ của mình. Đã đến lúc phải đi rồi sao?.
“Thế chuyện anh dò tìm em không phải là một sai lầm chứ?”, anh ấy đã hỏi điều này lần thứ ba, có lẽ vì
anh ấy thích nghe tôi nói rõ ra rằng đó tuyệt đối không phải là một sai lầm, mà
tôi cũng rất thích nói với anh ấy.
“Không phải là một sai lầm”.
Bản dịch của Trần Thiên Ca+
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét