Tôi gật đầu vì tôi không muốn nói ra là đúng vậy.
“Em có nhớ cậu ta không?”.
“Đôi khi, lúc em chỉ có một mình. Nhưng nỗi nhớ nó không ám ảnh, không làm em buồn. Em có thể sống cả tuần mà không nghĩ gì về anh ấy. Đôi khi em muốn nói với anh ấy những điều đó, nhưng sau đó em đã dập cái ý định đó đi, và thậm chí tự nói với bản thân rằng việc dập tắt nó còn mang lại cho em một niềm vui nữa, mặc dù chúng em có thể không bao giờ nói chuyện. Anh ấy dạy em mọi thứ. Bố em nói rằng không có điều cấm kị trên giường tình; người tình của em đã giúp em xóa bỏ được chúng. Anh ấy là tình đầu”.
Michel lắc đầu với một nụ cười cảm thông, làm trấn an tôi. “Thế
sau cậu ta rồi có bao nhiêu người nữa?”, anh ấy hỏi.
"Không nhiều. Tất cả đều ngắn ngủi. Cả đàn ông và đàn
bà."
"Tại sao?"
“Có lẽ bởi vì em không bao giờ thực sự thả trôi hay dành trọn
mình cho ai khác. Sau một hồi đam mê, em luôn trở về với cái tôi tự chủ”.
Anh nhấp một ngụm cà phê cuối cùng.
“Rồi một lúc nào đó trong đời em, em sẽ cần phải gọi cho cậu ấy.
Thời khắc đó sẽ đến. Nó luôn luôn là vậy. Nhưng có lẽ tôi không nên nói ra tất
cả những điều này”.
"Tại sao?" , tôi hỏi.
“Oh, em biết tại sao mà”.
Tôi thích những gì anh ấy vừa nói, nhưng nó khiến cả hai
chúng tôi im lặng. “Cái tôi tự chủ của em”, anh ấy nói, rõ ràng là đang trốn
tránh những gì vừa xảy ra giữa chúng tôi, “khó khăn cho em, phải không?”.
“Bố em cũng từng nói như vậy, vì em không bao giờ có thể quyết
định bất cứ điều gì, phải làm gì trong cuộc sống, sống ở đâu, học gì, yêu ai. Cứ
bám lấy âm nhạc, bố em bảo vậy. Rồi sớm hay muộn, những thứ còn lại sẽ tự đến.
Ông ấy bắt đầu sự nghiệp của mình ở tuổi ba mươi hai vì vậy em
vẫn còn chút thời gian, dù không nhiều, nếu em so đời em với đời bố. Em và bố đã
rất thân thiết, kể từ khi em còn là một đứa bé.
Ông là một nhà triết học và viết luận án tại nhà trong khi mẹ
em là một nhà trị liệu trong bệnh viện, vì vậy ông là người chịu trách nhiệm về
tã lót và tất cả những thứ còn lại cho em lúc nhỏ. Gia đình cũng có người giúp
việc nhưng em luôn bám lấy ông ấy. Ông ấy là người dạy em yêu âm nhạc, trớ trêu
thay, chính là tác phẩm em vừa dạy khi anh bước vào chiều nay. Khi em dạy bản
đó, em vẫn còn nghe thấy giọng nói của bố”.
“Bố anh cũng dạy anh âm nhạc. Anh chỉ là một học sinh kém”.
Tôi thích sự hội tụ bất ngờ của những sự trùng hợp này mặc dù
tôi cũng do dự không muốn khám phá ra quá nhiều thứ như thế. Anh cứ nhìn tôi chằm chằm mà không nói
gì. Nhưng rồi anh lại nói một điều khiến tôi mất cảnh giác một lần nữa: “Em thật
đẹp trai”.
Câu đó hoàn toàn bộc phát, vì vậy thay vì đáp lại lời nói của
anh ấy, tôi đã cố gắng thay đổi chủ đề, nhưng rồi tôi lại nghe thấy mình lẩm bẩm
điều gì đó cũng hoàn toàn bộc phát. "Anh làm em hồi hộp quá."
"Điều gì khiến em lại nói thế?".
"Em không biết. Có lẽ bởi vì em không thực sự biết anh
đang theo đuổi điều gì, hoặc anh muốn em dừng lại ở đâu, không tiến xa quá giới
hạn nào”.
“Giờ điều đó rất rõ ràng. Nếu có, thì chính anh mới là người
nên hồi hộp.”
"Tại sao?", tôi hỏi.
“Vì có thể anh chỉ là một ý thích thoảng qua của em, hoặc có
thể chỉ nhỉnh hơn một người tình cờ chút ít”.
Tôi chế giễu điều này.
“Mà nhân tiện”, tôi đã rất ngại khi nói ra điều đó nhưng cảm
thấy bị thôi thúc phải nói thế, “em không giỏi khai mào những cuộc tình đâu.”
Anh cười thầm. “Đây có phải là chuyền bóng sang chân anh?” "Có
lẽ vậy."
Bản dịch của Trần Thiên Ca+
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét