24.4.20

Tiểu thuyết "Tìm em" (Find me) | André Aciman | Cadenza 009

“Em không thích được khen hả?”.

 

Tôi nhìn anh và lắc đầu lần nữa, nhưng lần này không có sự hài hước.

 

“Thế là không có ai, không ai cả?”, cuối cùng anh cũng hỏi.

 

"Không ai."

 

“Ngay cả thỉnh thoảng cũng không ai?”.

 


“Em không có thỉnh thoảng”.

 

"Không bao giờ?" anh hỏi, gần như bối rối.

 

"Không bao giờ."

 

Nhưng tôi có thể nghe thấy giọng mình cứng lại. Anh đang cố gắng vui đùa, chọc ghẹo, tán tỉnh vòng vo, và ở đây tôi trở nên vô vị, nhạt toẹt, và tệ nhất trong tất cả thứ đó là tự cao tự đại.

 

“Tuy nhiên, phải có ai đó đặc biệt chứ?”.

 

"Có."

 

“Tại sao nó kết thúc?”.

 

“Chúng em là bạn bè, sau đó chúng em là người tình, sau đó cô ấy chia tay. Nhưng chúng em vẫn là bạn bè.”

 

“Có bao giờ có một người đàn ông trong cuộc sống của em?”.

 

"Có."

 

"Nó đã kết thúc như thế nào?"

 

“Anh ấy đã kết hôn”.

 

“Ah, lại là hôn nhân bất đắc dĩ”.

 

“Lúc đó em cũng nghĩ vậy. Nhưng họ đã ở bên nhau nhiều năm rồi. Họ đã ở bên nhau trước khi anh ấy bắt đầu với em”.

 

Lúc đầu, anh ấy không nói gì nhưng dường như anh ấy đặt nghi vấn về toàn bộ câu chuyện. “Hai người có còn là bạn không?”.

 

Tôi không chắc là tôi muốn anh ấy hỏi vậy không, nhưng tôi thích được hỏi.

 

“Chúng em đã không nói chuyện với nhau từ lâu rồi, và em không biết chúng em có là bạn không, mặc dù em chắc chắn rằng chúng em sẽ luôn như vậy.

Anh ấy luôn đọc được suy nghĩ của em, và em có cảm giác rằng anh ấy lờ mờ hiểu rằng nếu em không bao giờ viết thư cho anh ấy thì không phải vì em không quan tâm, mà vì một phần trong em vẫn quan tâm và sẽ luôn luôn như vậy. Cũng như em biết anh ấy vẫn quan tâm, đó là lý do tại sao anh ấy cũng không bao giờ viết. Và biết được điều đó với em là đủ rồi”.

 

“Mặc dù cậu ta  là người đã kết hôn?”.

 

“Mặc dù anh ấy là người đã kết hôn”, tôi lặp lại câu của anh. “Bên cạnh đó’, tôi cũng nói thêm, như thể nó sẽ giúp xua tan mọi sự mơ hồ, “anh ấy dạy ở Mỹ, và em thì ở đây tại Paris, dàn xếp êm đẹp, phải không? Vô hình nhưng vẫn luôn ở bên”.

 

“Chẳng êm đẹp tý nào. Tại sao em không theo đuổi cậu ta, ngay cả khi cậu ta đã kết hôn? Tại sao lại từ bỏ dễ dàng như vậy?”.

 

Âm điệu chỉ trích trong giọng nói của anh không khó để nhận ra. Tại sao anh ấy lại trách móc mình nhỉ? Có phải anh ấy không hứng thú với mình?

 

“Thế chuyện cách đây đã bao lâu?”, anh ấy hỏi.

 

Tôi biết câu trả lời của tôi sẽ khiến anh ấy hoàn toàn bối rối. "Mười lăm năm."

 

Đột nhiên, anh ngừng hỏi và im lặng. Đúng như tôi dự đoán, anh đã không nghĩ rằng rất nhiều năm đã trôi qua mà tôi vẫn cứ thấy gắn bó với một người đã trở thành một sự hiện diện vô hình.

 

“Đó là dĩ vãng rồi”, tôi nói, cố gắng sửa lại câu chuyện.

 

Không có gì là dĩ vãng cả”. Nhưng ngay sau đó anh ấy hỏi: “Em vẫn nghĩ về cậu ta, phải không?”.

Bản dịch của Trần Thiên Ca+


*********

MỤC LỤC "FIND ME" >>>

(Call me by your name Phần 2) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS