24.4.20

Tiểu thuyết "Tìm em" (Find me) | André Aciman | Cadenza 008

Hai buổi tối sau, tôi vừa hoàn thành một buổi dạy về phần cuối bản sonata cung Rê thứ của Beethoven thì đột nhiên, ở cửa, anh ấy đang đứng, đút tay vào túi áo blazer xanh, trông có vẻ hơi bồn chồn trong dáng dấp của một quý ông thanh lịch, nhưng không biểu hiện một chút khó chịu.

 


Anh giữ cửa cho sáu hoặc bảy người bắt đầu rời khỏi hội trường, và quan sát họ vội rời đi mà không giữ cửa hay một lời cảm ơn dành cho anh, anh mỉm cười rộng rãi với họ, cuối cùng cảm ơn họ vì tiền boa. Tôi bừng tỉnh lên. Thật là một cách đáng yêu để làm bất ngờ một ai đó.

 

“Em có thấy khó chịu không?”.

 

Tôi lắc đầu. Kiểu như “Anh cần gì phải hỏi thế.”

 

“Em đã lên kế hoạch gì sau giờ giảng?”.

 

Tôi thường uống cà phê hoặc nước trái cây ở đâu đó. “Nếu anh tham gia?”.

 

“Nếu anh tham gia?”, tôi nhại lại.

 

Tôi đưa anh ấy đến quán cà phê yêu thích của tôi, nơi tôi thường đến sau giờ giảng dạy và đôi khi đi cùng một đồng nghiệp hoặc một sinh viên, khi chúng tôi ngồi và nhìn mọi người đi dọc theo vỉa hè vào thời điểm này trong ngày: người  thì hấp tấp về nhà và đóng cánh cửa của họ khỏi thế giới, một số người chỉ vội vã lao từ góc này sang góc khác. Các bàn xung quanh chúng tôi đều chật kín người, và vì một lý do nào đó mà tôi không bao giờ có thể định nghĩa được, tôi thích khi mọi người dường như chụm lại với nhau, gần như khuỷu tay cụng khuỷu tay với người lạ.

 

“Em có thực sự không thấy khó chịu chứ?” anh hỏi lại. Tôi mỉm cười và lắc đầu. Tôi nói với anh ấy tôi vẫn chưa  trấn tĩnh sau sự bất ngờ.

 

“Thật bất ngờ sao?”.

 

“Rất bất ngờ”.

 

“Nếu anh không tìm thấy em ở nhạc viện”, anh ấy nói, “thì anh sẽ thử tìm ở mọi khách sạn sang trọng mà có một bàn piano. Rất đơn giản."

 

“Anh sẽ phải mất một thời gian dài mới tìm hết.”

 

“Anh đã cho mình bốn mươi ngày và bốn mươi đêm, và rồi anh sẽ thử tìm ở nhạc viện. Thay vào đó, anh đã thử nhạc viện trước”.

 

“Tuy nhiên, không phải chúng ta có kế hoạch gặp nhau vào Chủ nhật tới sao?”.

 

“Anh không chắc lắm”.

 

Tôi đã không phản đối hay nói bất cứ điều gì để bác bỏ giả định của anh đã xác nhận sự nghi ngờ của chính anh rằng tôi sẽ không đến. Thật vậy, sự im lặng của chúng tôi về buổi hòa nhạc Chủ nhật tiếp theo khiến chúng tôi mỉm cười ngại ngùng.

 

“Em đã có những kỷ niệm tuyệt vời về chủ nhật tuần trước”, cuối cùng tôi đã nói. “Anh cũng vậy”, anh trả lời.

 

“Cô nghệ sĩ dương cầm dễ thương  mà em chơi nhạc cùng là ai vậy?”, anh hỏi. “Cô ấy là sinh viên năm thứ ba đến từ Thái Lan, rất, rất có năng khiếu”.

 

“Cách mà hai người nhìn nhau trong khi chơi cho thấy rõ ràng không chỉ có mối quan hệ thầy trò đâu”.

 

“Có, cô ấy thường đến đây để học đàn cùng em”. Tôi có thể nói anh ấy đang dẫn câu chuyện đến đâu và lắc đầu bác bỏ sự chế giễu của anh.

 

‘Anh có thể hỏi em về những gì em tính làm sau đó?”. Thật táo bạo, tôi nghĩ.

 

“Ý anh là tối nay hả? Không có gì."

 

“Một người  như em có một người bạn, một đối tác, một người đặc biệt nào không?”.

 

"Ai đó như em?". Tôi thầm nghĩ, chúng tôi có thực sự sẽ lặp lại cuộc trò chuyện vào Chủ nhật tuần trước không?

 

“Ý anh là là trẻ, sáng sủa, lôi cuốn, không nói gì là rất đẹp trai nữa”.

 

“Không có ai”, tôi nói, rồi nhìn đi chỗ khác.

 

Tôi đã thực sự cố gắng để cắt đứt anh ta? Hay tôi đã tận hưởng điều này mà không muốn thể hiện nó?

Bản dịch của Trần Thiên Ca+


*********

MỤC LỤC "FIND ME" >>>

(Call me by your name Phần 2) 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS