Vào tháng 12, Ennis kết hôn với Alma Beers và khiến cô có thai vào giữa tháng 1. Anh chọn một vài công việc ngắn hạn tại trang trại, sau đó ổn định dần với vai trò là một cao bồi trên vùng Elwood Hi-Top cũ ở phía bắc Lost Cabin, Hạt Washakie.
Anh vẫn tiếp tục làm việc ở đó vào tháng 9 khi Alma Jr., cách anh ta gọi cô con gái bé bỏng của mình, chào đời và phòng ngủ của họ đầy mùi máu cũ, mùi sữa, và những âm thanh của tiếng rít và tiếng bú mẹ và tiếng rên rỉ ngái ngủ của Alma, tất cả tạo cảm giác an toàn về sự phồn thực, tính sinh sôi và cuộc sống nối tiếp của một người chuyên chăm lo bọn gia súc.
Khi
Hi-Top đóng cửa, họ chuyển đến một căn hộ nhỏ ở Riverton, nằm phía trên một tiệm
giặt là. Ennis tham gia nhóm sửa đường cao tốc, và phải chịu đựng công việc đó,
tuy nhiên cuối tuần anh sẽ làm việc tại Rafter B để đổi lấy việc được để những
con ngựa của mình ở ngoài đó. Đứa con gái thứ hai ra đời và Alma muốn ở lại thị
trấn để được gần phòng khám vì đứa trẻ bị khò khè.
“Anh
Ennis, làm ơn đi, đừng có kiếm cái trang trại hoang vắng chết tiệt nào nữa”, cô
nói, ngồi trên đùi anh, vòng cánh tay gầy gò và đầy tàn nhang quanh người anh. “Hãy
kiếm một chỗ nào đó ở đây, trong thị trấn được chứ?”
“Anh
đoán vậy”, Ennis nói, trong lúc luồn tay vào tay áo khoác của vợ, mân mê chỗ
lông nách mượt mà, sau đó thả cô ấy khỏi đùi, các ngón tay anh lại di chuyển
lên vùng xương sườn của cô, đến vùng ngực thạch, rồi trên cái bụng tròn và lại
chạy xuống dưới đầu gối, rồi lại vào trong cái khe ẩm ướt trên con đường đến cực
bắc hoặc đến đường xích đạo tùy theo cách bạn nghĩ bạn đang rong ruổi theo hành
trình nào.
Hành
trình của những ngón tay cứ tiếp tục cho đến khi Alma run rẩy và đẩy tay Ennis
ra, anh lăn cô qua, làm nhanh những gì mà cô ghét đắng. Họ ở trong căn hộ nhỏ
mà anh ưa thích vì anh có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Mùa
hè thứ tư kể từ kỉ niệm trên dãy Brokeback đã đến và vào tháng 6, Ennis nhận được
một bức thư từ Jack Twist, dấu hiệu đầu tiên của sự sống trong suốt ngần ấy năm.
“Anh bạn, bức thư này đã quá hạn lâu rồi. Hy vọng
anh sẽ nhận được nó. Nghe nói anh đã ở Riverton. Tôi sẽ đến vào ngày 24, tôi nghĩ
tôi sẽ ghé qua nhà anh và mời anh một ly bia. Hãy viết lại cho tôi nếu anh có
thể, và báo tôi biết anh có ở đó không.”
Địa
chỉ trả lại là Childress, Texas. Ennis đã viết lại, và cho địa chỉ ở Riverton.
Ban
ngày trời nắng nóng và quang đãng vào buổi sáng, nhưng đến trưa, những đám mây
đã đẩy ra khỏi hướng Tây cuốn theo một chút không khí oi bức. Ennis, mặc chiếc
áo sơ mi đẹp nhất của mình, màu trắng với những sọc đen to, không biết Jack sẽ
đến lúc mấy giờ nên đã nghỉ cả ngày để chờ, đi đi lại lại, nhìn xuống con phố
nhạt nhòa đầy bụi.
Alma
đang nói điều gì đó về việc dẫn anh bạn của chồng đến Knife & Fork ăn tối
thay vì nấu nướng tại nhà vì trời quá nóng, nếu họ có thể tìm một người trông
trẻ, nhưng Ennis nói nhiều khả năng anh ấy chỉ đi ra ngoài với Jack và uống ít
bia. Jack không phải kiểu thích ăn nhà hàng, anh nói, khi nghĩ đến những chiếc
thìa bẩn thỉu thò ra từ những lon đậu nguội ngắt được treo trên khúc gỗ hồi ở
Brokeback.
Vào
cuối buổi chiều, sấm sét gầm gừ, chiếc xe tải cũ màu xanh lá cây tiến vào và
anh thấy Jack bước ra khỏi xe, chiếc mũ cao bồi Resistol nghiêng về phía sau. Một
cơn nóng bừng bừng bao trùm Ennis và anh bước xuống cầu thang, kéo cánh cửa
đóng lại sau lưng. Jack đi lên cầu thang đến chỗ tấm sàn chuyển tiếp và hai người
đối diện nhau.
Họ
nắm lấy vai nhau, ôm chặt lấy nhau, siết chặt hơi thở của nhau, nói rằng “đồ khốn
kiếp, đồ khốn kiếp”, và rồi mọi thứ diễn ra dễ dàng như chiếc chìa đúng mở cái
khóa đúng, miệng họ ập vào nhau và như dính chặt trong cuồng nhiệt, những chiếc
răng to của Jack như bật ra máu, chiếc mũ của anh rơi xuống sàn, râu ria xồm
xoàm, nước bọt ướt đẫm, và cánh cửa sau lưng bỗng mở ra. Alma bàng hoàng nhìn
vào đôi vai đang căng cứng của Ennis trong vài giây rồi vội đóng cửa lại.
Họ
vẫn siết chặt lấy nhau, ép lồng ngực, bẹn, đùi và chân vào nhau, giẫm lên ngón
chân của nhau cho đến khi họ tách nhau ra để thở hổn hển và Ennis, trong một tiếng
thì thầm ngọt ngào, đã gọi Jack bằng cái từ mà anh hay dùng để nói với những
con ngựa và cô con gái bé bỏng của mình, “bé yêu”.
Cánh
cửa lại mở hé và Alma đứng trong ánh sáng hẹp.
Anh
ấy có thể nói gì nhỉ? "Alma, đây là Jack Twist. Jack, đây là vợ tôi,
Alma." Ngực anh phập phồng. Anh có thể ngửi thấy mùi Jack - mùi thuốc lá
quen thuộc mãnh liệt, mùi mồ hôi xạ hương và một vị ngọt thoang thoảng như mùi
cỏ, cùng với đó là cái lạnh như núi đồi.
“Alma,”
anh ấy nói, “Jack và anh bốn năm rồi không gặp.” Như thể đó là một lý do.
“Chắc
chắn rồi,” Alma nói với giọng trầm. Cô đã chứng kiến những gì cô vừa thấy. Phía
sau cô, trong căn phòng, tia chớp lóe qua cửa sổ như một tấm màn trắng đang phần
phật vẫy và đứa bé khóc ré lên.
"Anh
có một đứa con?" Jack nói. Bàn tay run rẩy của anh sượt qua bàn tay của
Ennis, rồi giữa những bàn tay như có dòng điện bắn qua nhau.
“Hai
cô gái nhỏ,” Ennis nói. “Alma Jr. và Francine. Tôi cưng chúng lắm.” Miệng Alma
méo xệch.
Jack
nói: “Tôi có một bé trai. Tám tháng tuổi. Nói cho anh biết, tôi đã cưới một cô
gái Texas nhỏ nhắn dễ thương ở Childress – tên là Lureen." Từ độ rung của
tấm ván sàn nơi cả hai cùng đứng, Ennis có thể cảm nhận được Jack đang run rẩy như
thế nào.
“Alma,”
anh nói. “Jack và anh đi ra ngoài và làm vài chai bia. Có thể không về tối nay,
bọn anh nhậu và hàn huyên chút. "
“Chắc
chắn rồi,” Alma nói, lấy một tờ đô la từ trong túi. Ennis đoán cô sẽ nhờ anh
mua cho cô một bao thuốc, điều này sẽ khiến anh về nhà sớm hơn.
“Rất
vui được gặp chị”, Jack nói, run như cầy sấy.
"Ennis
--" Alma kêu với giọng đau khổ, nhưng điều đó không làm anh ta chậm lại
khi lao xuống cầu thang và anh ta nói vọng lại, "Alma, nếu em muốn hút thuốc,
có một ít trong túi áo sơ mi xanh của anh trong phòng ngủ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét