25.10.20

Truyện ngắn Brokeback Mountain | Trên dãy Brokeback Đoạn 06

Họ đi bằng xe tải của Jack, mua một chai rượu whisky và trong vòng 20 phút đã ở trong Nhà nghỉ Siesta, hì hục với nhau trên giường. Một vài hạt mưa đá đập vào cửa sổ, sau đó là mưa và gió vù đập vào cánh cửa lỏng lẻo của căn phòng bên cạnh suốt đêm.



Căn phòng bốc lên mùi nồng nặc của tinh dịch và khói thuốc, mùi mồ hôi và hương rượu whisky, mùi của tấm thảm cũ và cỏ khô, mùi của da yên ngựa, chất thải và mùi xà phòng rẻ tiền. Ennis nằm dài ra, dang rộng cả hai tay hai chân, và đẫm ướt, thở sâu, vẫn còn cương cương sau cuộc truy hoan, Jack thì nhả những đám khói thuốc lá cuồn cuộn như vòi cá voi.





Jack nói, “Chúa ơi, sau chừng ấy thời gian anh chơi trò nhảy ngựa này tuyệt sướng. Chúng ta phải nói về điều này. Thề có chúa, tôi đã không nghĩ là chúng ta lại lao vào chuyện này - vâng, đúng vậy đấy. Tại sao tôi ở đây. Tôi biết điều đó. Tôi vượt đèn đỏ liên tục trên đường, chỉ để đến đây được nhanh. "

 

Ennis nói: “Tôi đã không biết cậu đã ở cái xó xỉnh nào. Suốt bốn năm. Tôi tính từ bỏ hy vọng được gặp lại cậu. Tôi nghĩ rằng cậu đã rất đau vì cú đấm đó."

 

“Anh bạn,” Jack nói, “Tôi đã ở Texas là nghề đấu bò. Nhờ đó mà tôi gặp được Lureen. Nhìn qua cái ghế đó xem. ”

 

Trên lưng chiếc ghế màu cam xám, Ennis thấy một chiếc khóa thắt lưng sáng bóng. "Cưỡi bò tót?"

 

“Ừ. Tôi đã kiếm được ba nghìn đô la trong năm đó. Đói rã họng ra. Đã phải vay mượn tất tần tật mọi thứ từ những người khác, trừ cái bàn chải đánh răng. Rong ruổi mọi con đường trên khắp Texas. Một nửa thời gian là dưới cái gầm xe tải khốn kiếp đó để mà sửa chữa. Dù sao, tôi không bao giờ nghĩ về việc thất bại.





Về Lureen ư? Chuyện tiền bạc đóng vai trò quan trọng trong đó. Ông già của cô ấy giàu khú. Có mảng kinh doanh máy móc nông trại. Tất nhiên là ông ấy không để cho cô ấy rỗng túi, và ông ấy ghét cái lòng dạ chết tiệt của tôi, vì vậy bây giờ để mà bỏ đi thì cũng khó nhưng một ngày nào đó … - “

 

“Chà, cậu sẽ đi đến nơi mà cậu mong. Quân đội không tuyển cậu à? "

 

Tiếng sấm vang xa về phía đông, từ chúng bắn ra những chòm sáng màu đỏ.

 

“Họ không thể sử dụng tôi vào việc gì. Tôi là thứ động vật bị nghiền nát rồi. Và bị rạn xương do chấn động, xương cánh tay ở đây, anh biết cái trò cưỡi bò, luôn bị văng ra khỏi đùi như thế nào không? – mỗi lần văng xuống nó tạo một ít chấn động. Ngay cả khi bạn băng bó tốt, nó vẫn làm rạn một chút gì đó.

 

Kể cho anh nghe này, sao đó thì nó đau như một con chó cái. Bị gãy chân. Trật xương ở ba chỗ. Tôi bị rớt khỏi con bò đực và nó là một con bò to khủng khiếp, nó hất văng tôi xuống sau khoảng ba ván và nó rượt theo tôi và nó chạy nhanh chết đi được.

 

Nhưng cũng may. “Em có một người bạn cần kiểm tra lượng dầu bằng dụng cụ đo”, lúc túng quẫn đó Lureen chỉ viết thế cho tôi.

Một đống những thương tích khác, gãy xương sườn, bong gân và đau đớn, dây chằng bị rách. Thấy không, nó không giống như ở thời của bố tôi. Đây là thời của những người có tiền đi học đại học, được đào tạo để thành các vận động viên.

 

Giờ muốn chơi trò cưỡi bò thì cũng cần có tiền. Ông già của Lureen sẽ không cho tôi một xu nếu tôi bỏ đi, ngoại trừ một cách. Và bây giờ tôi đã biết đủ về trò chơi nên tôi thấy rằng tôi sẽ không bao giờ đi trên bong bóng đâu. Rồi nhiều lý do khác. Tôi sẽ thoát khỏi họ khi tôi vẫn còn có thể đi được. "

 

Ennis kéo tay Jack lên miệng, hít một hơi từ điếu thuốc của Jack, thở ra.

 

“Đối với tôi thì nó chắc như nêm rồi. Cậu biết đấy, tôi đã ngồi thần ra ở đây suốt chừng ấy năm cố gắng tìm hiểu xem liệu tôi có bị bóng không? Tôi biết tôi không phải loại người đó.





Ý tôi là ở đây chúng ta đều có vợ và con, phải không? Tôi thích làm chuyện đó với phụ nữ, đúng thế, nhưng đức Jesus ơi, không giống như thế này. Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ làm chuyện đó với một chàng trai khác ngoại trừ, tôi chắc chắn rằng, ngoại trừ là khi nghĩ về cậu, tôi sẵn sàng làm cả trăm lần. Cậu làm điều đó với những gã khác không? Jack? ”

 

“Không hề,” Jack nói, người đã chơi trò cưỡi bò còn nhiều hơn cả mấy con bò đực. "Bạn có biết rằng. Brokeback xưa là chốn tuyệt vời cho ta, và nó chắc chắn sẽ không kết thúc. Chúng ta phải tính xem chúng ta phải làm cái quái gì bây giờ."

 

“Mùa hè năm đó,” Ennis nói. “Khi chúng ta chia tay sau khi nhận tiền công, tôi bị đau quặn ruột đến nỗi tôi phải dừng xe và cố gắng nôn mửa, tôi nghĩ rằng tôi đã ăn một thứ gì đó tồi tệ tại ở Dubois. Bẵng đi khoảng một năm, tôi mới nhận ra rằng, tôi quặn đau như thế là do tôi không nên để cậu rời xa tôi. Lúc đó thì đã quá muộn rồi, rồi cả một khoảng thời gian dài sau đó. "

 

“Anh bạn,” Jack nói. “Chúng ta tự đẩy mình rơi vào một tình thế chết tiệt này. Chả biết phải giải quyết thế nào."

 

Ennis nói: “Tôi nghi ngờ là giờ chúng ta chả thể làm gì được”. “Những gì tôi đang nói, Jack à, là tôi đã xây dựng cuộc sống ở trong nhiều năm. Yêu thương mấy đứa con gái nhỏ của tôi. Còn Alma ư? Đó không phải lỗi của cô ấy. Cậu cũng có vợ con, ở nơi đó - Texas. Cậu và tôi sẽ chẳng thế nào bên nhau được nếu chuyện đó xảy ra ở đó” - anh hất đầu về hướng những căn hộ - “nó trói buộc chúng ta như vậy. Chúng ta làm điều đó không đúng chỗ, chúng ta sẽ chết chắc. Chuyện này không có gì điều khiển được. Nó làm tôi sợ hãi đến phát khiếp."

 

“Phải kể với anh chuyện này, anh bạn, có thể ai đó đã nhìn thấy chúng ta làm tình vào mùa hè đó. Tôi đã trở lại đó vào tháng 6 năm sau, đã nghĩ về việc quay trở lại Brokeback – nhưng sau đó tôi đã không làm thế, thay vào đó đã đến Texas.

 

Và lão Joe Aguirre đang ở trong văn phòng và lão ta nói với tôi, “Các cậu tìm cách để lại được vui thú trên dãy núi đó, phải không?” và tôi nhìn ông ta rồi bỏ đi, nhưng khi tôi đi ra ngoài, tôi thấy lão có một cặp ống nhòm to đùng treo trên kính chiếu hậu."

 

Jack tiếc vì đã không kể thêm với Ennis rằng, lão quản đốc đã ngả lưng vào chiếc ghế nghiêng bằng gỗ có tiếng kêu cót két, nói rằng, “Này Twist, các cậu không được trả tiền công để phó cho lũ chó trông bầy cừu trong khi các cậu hái hoa hồng trao nhau”, và từ chối thuê lại Jack.

 

Jack tiếp tục, “Ừ, cú đấm nhỏ đó của anh làm tôi ngạc nhiên. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ tung ra một cú đấm bẩn thỉu thế ”.

 

“Tôi bị anh trai tôi K.E., hơn tôi 3 tuổi, ăn hiếp mỗi ngày. Bố tôi cảm thấy mệt mỏi mỗi khi về nhà và nghe tôi khóc lóc kể lể. Và khi tôi khoảng 6 tuổi, ông đặt tôi xuống và nói, Ennis, con có một vấn đề và con cần phải sửa chữa nó hoặc nó sẽ bám theo con cho đến khi con 90 tuổi và và KE's 93 tuổi.”

 

Tôi nói, anh ấy lớn hơn con”. Bố nói, “con có thể làm cho nó bị bất thình lình, đừng nói điều gì với nó, hãy làm cho nó cảm thấy đau, rồi trốn thoát thật nhanh và tiếp tục làm cho đến khi nó hiểu được thông điệp”.





Chẳng có gì tuyệt hơn là đi đánh đấm ai đó để cho họ hiểu ra vấn đề. Tôi cũng vậy. Tôi choảng anh ấy khi đang ngồi trong nhà xí, nhảy lên người anh ta khi đang lên cầu thang, nửa đêm thì mò vào gối khi anh ta đang ngủ và dán cho anh ta vài cái đấm chết tiệt.

 

Mất khoảng hai ngày. Sau đó thì tôi không còn gặp rắc rối với K.E. nữa. Bài học là, đừng nói suông và hãy kết thúc nó một cách nhanh chóng."

 

Chiếc điện thoại ở phòng bên cạnh bỗng đổ chuông liên tục, rồi đột ngột yên lặng.

 

Jack nói: “Anh sẽ không bắt được tôi để mà đấm nữa đâu”.





"Nghe này. Tôi đang nghĩ, nói cho anh nghe, nếu anh và tôi có một trang trại nhỏ cùng nhau, chăn bò và bê, bầy ngựa của anh, đó sẽ là một cuộc sống ngọt ngào. Như tôi đã nói, tôi sắp bắt đầu một hành trình mới. Tôi không phải là tay đua tồi nhưng tôi không kiếm được tiền để thoát khỏi tình trạng sa sút như thế này và tôi chả thể giữ cho xương được lành lặn. Tôi đã tính như vậy, nghĩ ra kế hoạch này, Ennis , đó là cách chúng ta có thể thực hiện điều đó, anh và tôi. Ông già của Lureen, dám cá rằng, lão ấy sẽ bêu rếu tôi như phốt nếu tôi bị thua lỗ. Ít nhiều lão đã nói điều đó –“.

MỤC LỤC "BROKEBACK MOUNTAIN"


*********
MỤC LỤC "FIND ME"
(Call me by your name Phần 2)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS