“Anh sẽ cho em xem một thứ mà anh tin là chưa ai từng nhìn thấy. Nó đến tay bố anh không lâu sau khi quân Đức rút khỏi nhà chúng tôi. Khi anh mới ở độ tuổi 20, và vài ngày trước khi bố anh hôn mê - ông biết thời điểm của mình đã đến, và không ai đủ ngu ngốc để cố nói cho ông theo một kiểu khác. Bố bảo anh, khi chúng tôi ở một mình với nhau, mở khóa chiếc tủ nhỏ này và lấy ra một phong bì lớn bằng da.
"Những gì trong đó vậy?",
tôi hỏi, tay cầm lấy cái phong bì.
"Mở nó ra đi."
Tôi mong đợi nó sẽ đại loại
như chứng thư, di chúc, hoặc chứng chỉ, hoặc một bộ ảnh có tính thỏa hiệp nào
đó. Thay vào đó, khi tôi mở cái bìa da, tôi tìm thấy một bản nhạc trên tám tờ
giấy hành tây[1] hai mặt. Các khuôn nhạc được vẽ bằng tay và không vuông vức, rõ ràng
là người soạn nhạc đã không sở hữu một cây thước nào. Mặt trước viết: Léon gửi cho Adrien, ngày 18 tháng 1 năm
1944.
“Adrien, bố anh, không bao
giờ giải thích. Tất cả những gì ông ấy nói là, “Đừng phá hủy nó, đừng đưa nó
vào một kho lưu trữ hoặc thư viện nào đó, mà hãy chuyển nó cho ai đó biết chính
xác phải làm gì với nó.”
Nó khiến trái tim anh tan
nát vì từ cái nhìn của ông ấy khi nói những lời này với anh, anh có thể hiểu là
ông ấy biết là không có ai trong cuộc đời ông hoặc trong cuộc đời anh biết được
phải làm gì với nó. Anh cũng nghĩ rằng ông ấy đã biết, chỉ là biết — về con người
thật của anh, nghĩa là vậy. Và điều kỳ lạ, khi ông ấy nhìn anh với cái nhìn sâu
thẳm, như đang tìm kiếm gì đó – cái nhìn của những người biết họ sắp ra đi, thì
mọi thứ giữa hai bố con, mọi khoảnh khắc yêu thương, mọi thất vọng, mọi hiểu lầm,
mọi phớt lờ đều tan biến. .
“Tìm ai đó con nhé,” ông ấy nói.
“Tất nhiên ngay sau khi nhìn
vào tổng phổ[2] của nó, anh đã hoàn toàn hụt
hẫng. Trong vài năm chơi piano, anh không biết gì về nhạc cổ điển và ông ấy, về
phần mình, không bao giờ thúc ép anh. Vì vậy, anh không bao giờ bận tâm với những
tổng phổ này”.
“Nhưng có một lý do khác khiến
anh thực sự bối rối khi nhìn vào nó. Anh sinh ra 20 năm sau cái ngày được ghi
trên đó, và đây là từ một người mà anh chưa từng gặp, chưa từng nghe nói đến,
mang cái tên đệm của anh, Léon.
Anh hỏi bố người đàn ông đó là
ai, nhưng ông ấy nhìn anh bằng ánh mắt trống rỗng, đưa tay ra hiệu, rồi nói rằng
sẽ mất quá nhiều thời gian để kể, nói thêm rằng ông ấy mệt mỏi và không muốn
nói gì, nghĩ ngợi gì. "Con đang làm
cho bố nhớ lại và bố thì không muốn nhớ", ông ấy nói.
Anh không biết liệu đó có phải
là thuốc giảm đau morphin đang làm mờ tâm trí ông hay ông ấy đang dùng đến cụm
từ thần chú quên thuộc – bố không muốn
nói - khi cố gắng tránh một chủ đề tế nhị, đặc biệt khi ông ấy muốn bạn biết
là nếu ông mà thốt ra thêm một từ khác thì nó sẽ mở toang cái hộp Pandora[3].
Nếu anh tiếp tục hỏi, anh sẽ
lại nhận được cái phẩy tay cộc lốc, thiếu kiên nhẫn của ông ấy, đó là cách ông đối
phó với những người ăn xin khi đã hết kiên nhẫn. Dù sao thì anh cũng đã định hỏi
lại ông ấy, nhưng rồi cái ý nghĩ về cái bảng tổng phổ này đã vụt tắt trong đầu
anh ngay và anh cần để tâm đến tình trạng sức khỏe đang tiếp tục trở nên tồi tệ
hơn của bố.
Bây giờ nhìn lại, anh gần
như nghĩ rằng điều đã giúp ông ấy trụ được thêm trong thời gian ốm đau là thôi
thúc tìm được cơ hội để giao cái tổng phổ đó cho anh, mà giấu được mẹ anh. Nhiều
tháng sau khi ông ấy mất, anh có dò hỏi xung quanh và biết rằng không một linh
hồn nào ở bên ngoại hay bên nội được gọi là Léon.
Cuối cùng, anh hỏi mẹ,
"Léon là ai vậy?".
[1] Giấy
hành tây: một loại giấy mỏng, nhẹ, chắc, thường có màu sáng đục. Mặc dù không
được làm từ hành tây, nó được gọi như vậy vì bề ngoài và màu sắc rất giống với
lớp vỏ mỏng manh của chúng.
[2] Tổng
phổ là dạng bản nhạc viết cho 1 dàn nhạc 50 - 70- 100 nhạc công, hoặc tối thiểu
là nhóm nhạc 3 đến 7 người. Thường mỗi trang tổng phổ có 24 dòng (chia thành 4
nhóm: nhạc khí gỗ, kèn đồng, bộ gõ và dàn dây) tùy theo độ dài của bản nhạc mà
số trang nhiều hay ít.
[3]
Chiếc hộp Pandora: Trong thần thoại Hy Lạp, nàng Pandora là người phụ nữ đầu
tiên đến thế giới loài người. Nàng được thần Zeus trao cho một chiếc hộp và dặn
kĩ rằng không được mở nó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp
và từ đó tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật,
chiến tranh… Chiếc hộp chỉ còn sót lại một điều là "hy vọng" để cho
loài người để có thể tiếp tục sống.
Bản dịch của Trần Thiên Ca+
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét