“Ồ, ồ, ồ. Mọi chuyện sẽ không diễn ra theo cách đó được. Chúng ta không thể. Tôi bị mắc kẹt với những gì tôi có,
bị mắc kẹt trong cái vòng lặp của chính mình.
Không thể thoát ra khỏi nó được. Jack à, tôi không muốn giống như những người mà đôi khi cậu thấy đâu đó. Và tôi không muốn bị giết.
Có hai người đàn ông trung niên sống cùng nhau, tên là Earl và Rich – bố tôi thường buông lời mỉa mai mỗi khi ông nhìn thấy họ. Họ là một chủ đề đàm
tiếu mặc dù
họ là những con chim già khá cứng cựa. Khi
tôi khoảng 9 tuổi, và người ta tìm thấy ông Earl chết trong một mương
thủy lợi. Họ lấy một cây sắt lốp xe móc vào người ông ta, xốc cái thây lên, và kéo lê ông ta đi bằng bằng dương vật cho đến khi
nó đứt ra, chỉ còn lại là cục nát nhầy nhụa máu. Những gì mà miếng sắt lốp đã
làm lên cái thi thể trông giống như những miếng
cà chua bị cháy khắp người, cái mũi ông ấy bị xé toạc vì trượt trên sỏi.”
"Anh đã thấy điều đó?"
“Bố tôi
muốn chắc
chắn rằng tôi sẽ chứng kiến chuyện đó. Ông dẫn tôi đi xem. Tôi, anh K.E. và bố đều cười về điều đó. Chết tiệt,
vì tất cả những gì mà tôi biết, ông ấy đã tác động đến tôi như ý muốn. Nếu bố tôi mà còn sống và mở
cánh cửa cái phòng nghỉ này ngay bây giờ, dám
cá là ông ấy sẽ đi lấy cái sắt lốp mà xử tôi. Hai tay đàn ông sống cùng nhau ư? Không đời nào. Tất cả những gì tôi có thể
hy vọng là chúng ta thỉnh thoảng lại gặp nhau ở một xứ khỉ ho cò gáy nào đó - "
"Thỉnh thoảng là cỡ chừng nào?" Jack nói.
"Cỡ 4 năm 1 lần hả?"
“Không,” Ennis nói, không muốn vặn lại đó là lỗi của
ai. “Tôi thực sự ghét việc cậu phải lái xe ra về trong sáng nay và tôi thì quay lại làm việc. Nhưng nếu ta không thể khắc phục được
nó, thì ta sẽ phải chịu đựng nó,” anh nói. "Chết tiệt. Tôi đã quan sát cách người ta nhìn mình trên đường phố. Điều gì xảy ra với họ vậy? Họ làm cái quái gì vậy? ”
“Điều đó không xảy ra ở Wyomin và nếu nó xảy ra, tôi không biết họ sẽ làm gì. Mình có thể đến Denver,” Jack nói, ngồi dậy,
quay lưng lại về phía Denis, “và tôi đếch quan tâm. Đồ khốn, Ennis, hãy nghỉ việc vài ngày. Ngay bây giờ. Chúng ta cùng biến khỏi chỗ
này. Quăng đồ đạc của anh vào phía sau xe tải của tôi và ta cùng lên núi. Vài ngày. Gọi
cho Alma và nói với cô ấy rằng anh đang đi có việc. Nào, Ennis, anh
vừa bắn cái máy bay mộng mơ của tôi rơi khỏi bầu trời - hãy cho tôi một chút gì đó để mà còn gắng gượng. Chuyện đang diễn ra ở đây không bé chút nào đâu."
Tiếng chuông điện
thoại vô hồn lại bắt đầu reo lên trong căn phòng bên cạnh,
và như thể chính Ennis đang trả lời nó, anh nhấc điện thoại trên bàn cạnh giường
lên, bấm số gọi về nhà.
Một sự bào mòn chậm rãi đã xảy ra giữa Ennis và Alma, không có vấn đề gì thực sự to tát, chỉ là ngày càng đồng sàng dị mộng. Cô đang làm
công việc nhân viên bán hàng tạp hóa,
luôn trăn trở là chính cô luôn phải làm việc để trả kịp các hóa đơn mà Ennis chi tiêu. Alma yêu cầu Ennis sử dụng bao cao su vì cô sợ có thai. Anh ấy nói không với điều đó, và
tuyên bố rằng anh ấy sẽ rất vui được để cô ấy đồng không mông quạnh nếu cô ấy không muốn có thêm con. Trong hơi thở nặng nề, cô ấy nói, "Em sẽ có thêm con nếu anh nuôi được chúng."
Và theo lối suy diễn này, dù sao đi nữa, bạn sẽ phải làm gì để vẫn được khoái lạc mà không
tạo ra quá nhiều trẻ sơ
sinh?.
Sự oán giận của cô mỗi năm lại thêm một chút
chồng chất: cái ôm cuồng nhiệt giữa Ennis và
Jack mà cô đã chứng kiến, những chuyến đi câu cá của
Ennis với Jack Twist kéo dài cả tuần – cứ một hoặc hai lần một năm
trong khi không bao giờ có một kỳ nghỉ nào
với cô ấy và mấy đứa con
gái, sự chần chừ của Ennis mỗi khi đi ra ngoài và vui chơi, niềm đam mê của anh đối với công việc trang trại vốn vừa bấp bênh vừa lương thấp, xu hướng lăn vào tường và
ngủ khò ngay sau khi lên giường, thất bại trong việc tìm kiếm một công việc ổn
định lâu dài ở công ty điện lực
hoặc ở hạt. Những điều đó cứ ăn dần ăn mòn trong thời gian dài và khi Alma
Jr 9 tuổi và Francine 7 tuổi, cô ấy tự
bảo mình “Mình đang phí hoài cuộc sống với gã ấy”, thế là cô ly hôn với Ennis và kết hôn
với chủ cửa hàng tạp hóa ở
Riverton.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét