"Tại sao bố anh lại ngừng
chơi nhạc?"
“Anh sẽ không bao giờ biết
được. Ông ấy chơi cho anh một lần duy nhất. Lúc đó anh cỡ 15 hay 16 tuổi. Ông ấy
nói với anh đó là một tác phẩm rất khó. Thời điểm đó thì ông ấy đã từ bỏ hoàn
toàn mảng âm nhạc.
_____
@ Một con phố đèn đỏ ở Amstersdam
Một ngày nọ, ông ngồi bên cây đàn piano này khi mẹ anh đã đi Paris và chính lúc đó: một đoạn ngắn được bố chơi một cách tuyệt vời, theo anh, La Chapelle de Guillaume Tell của Liszt [1]. Anh biết ngay, không nghi ngờ gì nữa, rằng bố anh thực sự là một nghệ sĩ dương cầm vĩ đại.
Anh đã từng nhìn thấy nhiều
bức ảnh chụp ông ấy đang ngồi bên cây đàn piano hoặc đang đứng sau khi cúi chào
khán giả. Nhưng anh chưa bao giờ thực sự chứng kiến cuộc đời nghệ sĩ piano của
ông ấy. Đó là một cánh cửa đóng kín.
Câu hỏi mà anh sẽ không bao
giờ trả lời được là tại sao ông ấy lại ngừng chơi hay tại sao ông ấy chưa bao giờ
đề cập về chuyện đó. Ngay cả khi anh nói với ông ấy một lần rằng anh nghĩ anh đã
nghe thấy ông ấy chơi vào ban đêm và tiếng nhạc đã truyền vào phòng ngủ của anh
từ một mé xa của ngôi nhà, ông ấy đã phủ nhận điều đó. “Đó chắc là một bản thu
âm thôi,” ông ấy nói thế.
Sau khi chơi xong bản nhạc của
Liszt, ông ấy chỉ hỏi: “Con có thích nó không?” Anh không biết phải nói gì. Tất
cả những gì anh thì thào là “Con rất tự hào về bố.” Ông ấy không bao giờ mong đợi
anh sẽ nói những điều như vậy. Ông ấy gật đầu vài lần, nhưng anh có thể nói là
ông ấy đã rất xúc động. Sau đó ông ấy đóng cây đàn, và không bao giờ chơi cho
anh nghe lần nào nữa ”.
"Thật khó hiểu.",
tôi nói.
“Nhưng ông ấy hoàn toàn
không phải là một người khép kín. Ông ấy thích nói về phụ nữ, đặc biệt là khi
anh đang khoảng cuối tuổi teen, sau những buổi hòa nhạc ở nhà thờ. Ông ấy sẽ
nói về âm nhạc nhưng sau đó đôi khi anh ấy như bị cuốn trôi đi và cuối cùng nói
về tình yêu, về những người phụ nữ ông ấy từng quen những ngày còn trẻ, và ông ấy
sẽ nói về thứ vô hình gọi là khoái cảm, mà không ai thực sự biết làm thế nào để
nói về nó, và điều đó giải thích tại sao anh học được về lạc thú và ham muốn từ
ông ấy khi anh và bố đi bộ về nhà sau một
buổi hòa nhạc nhiều hơn là từ những người lẽ ra là chủ thể để anh khám phá những
thứ ấy.
Ông ấy là một người nuôi dưỡng
những lạc thú, mặc dù anh nghi ngờ liệu đó có phải là với mẹ anh hay không. Ông
ấy đã tự nói ra sự thật ấy vào một ngày nọ khi bảo rằng sẽ tốt hơn rất nhiều nếu trả tiền cho một
nửa giờ mua vui với một người phụ nữ mà con có thể không bao giờ gặp lại, hơn
là dành cả cuộc đời cho một người chỉ khiến con trở nên cô đơn hơn sau khi con có
vài phút thăng hoa giữa hai chân cô ấy. Ông ấy đã nói theo cách đó.”
“Ông ấy hài hước thật.”
“Một ngày nọ, sau buổi hòa
nhạc Chủ nhật của hai bố con, ông ấy nói rằng nếu anh muốn, ông ấy biết về một
nơi mà một phụ nữ có thể dễ dàng dạy cho anh trò chơi của người lớn. Anh vừa tò
mò vừa sợ hãi, nhưng ông ấy chỉ cho anh chỗ đó ở đâu, tìm gặp ai và đưa tiền
cho anh đi thử.
“Một tuần sau, hai bố con trở
lại vào buổi tối Chủ nhật cùng nhau và cười đùa trên đường đi.
"Vậy là chuyện đó đã xảy
ra?" Là tất cả những gì ông ấy hỏi anh.
“Vâng nó đã xảy ra,” anh trả
lời.
Chuyện đó đã khiến bố và anh
gần gũi hơn. Vài tuần sau, anh tìm thấy một loại khoái cảm khác mà rất có thể
ông ấy không biết gì về nó. Khi ngẫm lại,
anh hối hận vì chưa bao giờ nói với ông ấy về điều đó. Nhưng bối cảnh thời đại
lúc đó … ”
Anh chưa nói hết câu của
mình.
Tôi có muốn đi dạo không,
anh hỏi.
Tôi nói có.
[1] Liszt
(1811-1886): Một soạn giả âm nhạc nổi tiếng của Hungary, ông cũng được xem là
nghệ sĩ dương cầm hay nhất mọi thời đại.
Bản dịch của Trần Thiên Ca+
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét