“Anh đã giữ hầu hết mọi thứ
của ông ấy, đặc biệt là chiếc cà vạt, súng trường, gậy đánh gôn, thậm chí cả
cái vợt tennis cũ bằng gỗ. Anh từng nghĩ rằng mình đang giữ chúng như một vật kỷ
niệm, như cách anh đã gói kín hai chiếc áo len của ông ấy trong túi nhựa để
chúng có thể giữ được mùi của ông. Anh không từ chối cái chết mà là sự tuyệt diệt.
Anh sẽ không bao giờ sử dụng cây vợt bằng gỗ cong vênh của ông ấy, vẫn được xâu
bằng dây catgut [1] cũ.
_____
@ Piano trong căn nhà hoang
Lý do chính khiến anh than
thở vì bây giờ không được thân thiết hơn con trai mình hơn khi nó đã có con
cái, không phải vì anh biết mình có thể trở thành một người nội tuyệt vời, mà
vì anh ước gì con anh đã gặp được bố anh, và yêu thương ông ấy như anh, để bây
giờ anh và con trai anh có thể ngồi bên
nhau vào những ngày tháng 11 như hôm nay ở đây và nhớ về ông ấy. Không có ai để
cùng anh tưởng nhớ về ông ấy.”
"Em đóng vai này được
chứ?" Tôi hỏi hoàn toàn ngây thơ.
Anh ấy không đáp lại.
“Nhưng anh nên nói với em rằng
nếu có một điều gì đó mà anh hối tiếc từ giờ đến gần 30 năm sau là ông ấy chưa
bao giờ gặp em. Hôm nay điều này đè nặng lên anh, như thể thiếu một mắt xích
trong cuộc đời anh, anh không biết tại sao. Có lẽ đây là lý do tại sao anh muốn
đưa em đến đây vào cuối tuần này. ”
Tôi định hỏi liệu bây giờ có
là quá sớm để được “ra mắt” bố mẹ anh ấy - và ý nghĩ đó mang lại một nụ cười
trên khuôn mặt tôi - nhưng tôi quyết định không nói ra bất cứ điều gì, không phải
vì lời nhận xét mang tính hài hước đó sẽ không phù hợp tình huống, nhưng bởi vì
có một giọng nói bảo với tôi rằng lúc này không là quá sớm, nên quả thực đã đến
lúc tôi nên “ra mắt” hay đúng hơn là nghe tin về bố mẹ anh ấy.
“Anh đang làm em sợ một
chút,” tôi nói, “bởi vì điều đó có nghĩa là em sẽ không bao giờ được xem là vừa
ý ông ấy vì ông ấy chưa bao giờ được gặp em, và như thế anh sẽ không bao giờ chấp
thuận?”
"Sai lầm. Anh biết ông ấy
sẽ chấp thuận. Mà không hẳn vậy. Anh nghĩ điều đó sẽ khiến bố thấy hạnh phúc nếu
ông ấy biết anh đã được hạnh phúc cả tuần này."
Anh dừng lại một lúc.
"Hay đây là áp lực quá lớn đối với những người cùng thế hệ như em?"
Tôi lắc đầu và mỉm cười, có
nghĩa là anh ấy đã đánh dấu rất rõ về tôi và thế hệ của tôi!
“Anh đã huyên thuyên về bố mình
quá nhiều đến nỗi anh chắc rằng em đang cho là anh thường trực suy nghĩ về ông ấy. Anh hầu như không nghĩ về ông ấy.
Nhưng anh mơ về ông ấy. Chúng thường là những giấc mơ rất ngọt ngào và nhẹ
nhàng. Vì vậy, đây là một điều thú vị: ông ấy thậm chí còn biết về em. Chính ông
ấy trong một giấc mơ đã hướng anh từ việc ghé thăm các quán bar nhạc piano để đến
thẳng nhạc viện tìm em đó. Rõ ràng là tiềm thức của anh đã nói qua ông ấy ”.
"Nếu không nhờ vậy thì
anh có tìm được em không?"
"Chắc là không."
"Nếu thế thì thật đáng
tiếc."
“Em có đến buổi hòa nhạc vào
Chủ nhật này không?”
"Anh đã hỏi em điều
này."
"Nhưng em chưa bao giờ
trả lời."
"Em biết."
Anh gật đầu, nghĩa là biết
chính xác ý của tôi.
Sau bữa trưa, anh ấy hỏi tôi
có muốn chơi thử cái đàn piano không. Tôi ngồi xuống, chơi một vài hợp âm nhanh
để kiểm tra âm độ, giả định như sắp phải trình diễn tại một sự kiện rất trọng đại,
và sau đó bắt đầu chơi “Chopsticks”[2].
Anh ấy cười. Trước khi tôi biết điều gì đã chiếm hữu tôi, tôi bắt đầu ứng biến
trên “Chopsticks” cho đến khi tôi dừng lại và chơi một bản Chaconne [3] được
sáng tác gần đây theo phong cách cũ.
Tôi đã chơi nó thật hay vì
tôi chơi nó cho anh ấy, vì nó hợp với mùa thu, vì nó thủ thỉ với ngôi nhà cũ, với
cậu bé vẫn còn trong anh, và với những năm tháng cách biệt giữa chúng tôi mà
tôi hy vọng sẽ xóa nhòa.
Khi tôi dừng lại, tôi yêu cầu
anh ta cho tôi biết chính xác những gì anh đã làm khi ở tuổi tôi.
“Có lẽ là đang làm việc
trong công ty luật của bố anh, hoàn toàn cực khổ, vì anh ghét nó, nhưng cũng vì
không có ai, chỉ là không có ai đặc biệt trong cuộc đời anh ngoại trừ … những
cuộc tình thoáng qua”.
Sau đó, không biết từ đâu,
anh ấy hỏi lần cuối tôi ngủ với ai đó là khi nào.
"Anh hứa là không cười
nhé?"
"Không."
"Tháng 11 năm trước."
"Nhưng đó là một năm
trước."
“Và thậm chí khi đó …”
Nhưng tôi chưa nói hết câu.
“Chà, lần cuối cùng anh đưa
ai đó đến ngôi nhà này, anh có lẽ bằng tuổi em và cậu ta đã ở đây một đêm và
anh không bao giờ gặp lại cậu ta nữa.” Anh dừng lại khi chưa hoàn thành những
gì mình định nói.
Chắc hẳn anh ấy đã ngay lập
tức hình dung ra điều vừa thoáng qua trong đầu tôi: đó là khi anh mời người yêu
của mình đến đây, tôi vẫn chưa chào đời. Sau đó, để thay đổi chủ đề, anh ấy nói
thêm, "Anh chắc chắn rằng bố anh sẽ thích bản nhạc mà em đã chơi."
[1] Loại
dây được bện bằng nguyên liệu là ruột động vật.
[2] "Chopsticks"
(tên gốc "The Celebrated Chop Waltz") là một điệu valse đơn giản, được
biết đến rộng rãi dành cho piano, được viết vào năm 1877 bởi nữ soạn nhạc người
Anh Euphemia Allen – em gái của Mozart Allen.
[3] Chaconne
(tiếng Pháp: [ʃaˈkɔn]); tiếng Tây Ban Nha: chacona; tiếng Ý: ciaccona (tiếng Ý:
[tʃakˈkoːna]) là một loại tác phẩm âm nhạc phổ biến trong thời kỳ Baroque (Ba Rốc)
bắt đầu từ năm 1600 ở Ý. Ban đầu Chaconne như là một điệu nhảy phát triển ở Tây
Ban Nha vào thế kỷ 16 và bắt đầu phát triển thành phong trào.
Bản dịch của Trần Thiên Ca+
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét