Michel cho biết anh từng
nuôi một con chó, và thường đi dạo cùng nhau đến khi trời tối sẽ trở về. Nhưng
vì con chó đã chết, anh ấy không bao giờ muốn có một con khác. "Nó đã phải
chịu đựng rất nhiều trước khi chết, vì vậy anh đã đưa nó vào giấc ngủ, nhưng
anh sẽ không bao giờ phải trải qua sự mất mát như vậy nữa."
_____
@ Bức tranh Cây cầu ở Narni (The Bridge at Narni) của Jean-Baptiste-Camille Corot
Tôi đã không hỏi gì thêm. Nhưng điều mà tôi không hỏi chắc chắn đã đánh động anh ấy rằng tôi đã để tâm đến việc đặt ra một câu hỏi nào đó.
Ngay sau đó chúng tôi tiếp cận
cánh rừng nhỏ. Anh ấy nói sẽ cho tôi xem cái hồ. “Nó làm anh nhớ đến tranh của Corot
[1]. Ở
đây lúc nào cũng tối âm u và vĩnh viễn không có nắng. Corot luôn vẽ một dải màu
kiểu như một vệt màu đỏ trên nắp ca-pô của người chèo thuyền trong các bức
tranh của ông ấy — giống như một vệt sáng lấp lánh trên cánh đồng tháng 11 ảm đạm,
nơi không bao giờ có tuyết. Nó nhắc anh về mẹ - luôn rưng rưng nhưng không bao
giờ bật khóc. Cảnh quan này khiến anh thấy hạnh phúc, có lẽ vì anh có thể cảm
nhận nó còn u ám hơn con người anh. "
Khi chúng tôi đến hồ:
"Đây có phải là nơi anh nạp năng lượng không?" Tôi hỏi.
"Chính nơi đây!"
Anh ấy biết tôi đang nói kháy anh ấy.
Chúng tôi định ngồi trên bãi
cỏ, nhưng còn hơi ẩm ướt nên chúng tôi lùi vào bờ một chút rồi quay lại.
"Anh không biết làm thế
nào để nói với em điều này, nhưng có một lý do tại sao anh lại đề nghị em đến đây."
"Ý
anh là nó không liên quan gì đến ngoại hình của em, tuổi trẻ của em hoặc trí tuệ
sáng chói tuyệt đối của em, đó là chưa nó đến cái cơ thể bị rạn nứt của em?"
Anh ấy ôm lấy tôi và hôn lên
miệng tôi một cách thèm khát.
“Nó chắc chắn liên quan đến
em — nhưng anh hứa rằng thứ mà anh cất trong kia sẽ khiến em ngạc nhiên”.
Trời bắt đầu nhiều mây. “Nó
thực sự là mảnh đất của Corot, phải không? Thật đáng tiếc là vậy. Nhưng nó khiến anh có một
tâm trạng tích cực. Hoặc có thể đó là bởi vì em đang ở đây, ”anh nói.
“Rõ ràng vì em đang ở đây.”
Anh ấy biết tôi đang nói kháy một lần nữa. “Hoặc có thể vì em cũng thấy hạnh
phúc.”
"Em thực sự thấy thế?"
"Em đang cố gắng che giấu
nó mà, anh không nhận ra sao?"
Anh ấy choàng tay qua người
tôi, rồi hôn lên má tôi. “Có lẽ chúng ta nên quay trở lại. Một chút rượu
Calvados sẽ ổn thôi. "
Trên đường về, anh ấy nói đến
lượt tôi nói về gia đình mình. Anh ấy có thể đang cố gắng thể hiện rằng anh ấy
sẽ không nói về bố mẹ anh nữa và dành
cho tôi thời gian bình đẳng để nói về gia cảnh tôi. “Nhưng có quá ít chuyện để
kể”, tôi nói.
Bố mẹ em đều là nghệ sĩ
piano nghiệp dư, vì vậy em là đỉnh cao trong ước mơ của họ. Bố em, một giáo sư
đại học, là giáo viên dạy piano đầu tiên trong đời em nhưng sớm nhận ra rằng,
khi em lên tám tuổi, năng lực của em đã vượt qua ông.
Ba người nhà em thân thiết đến
lạ thường. Bố mẹ không bao giờ bất đồng về em, và trong mắt họ em chưa từng làm
điều gì sai trái cả. Em là một đứa trẻ
ít nói và khi em 18, rõ ràng là các khuynh hướng của em đã thay đổi theo đủ mọi
cách.
Ban đầu, em không nói gì,
nhưng em mãi mãi biết ơn rằng bố em đã giúp hai bố có dễ dàng trao đổi về những
vấn đề mà hầu hết các bậc cha mẹ đều miễn cưỡng, thậm chí không muốn màng đến.
Sau khi em vào đại học, họ
chia tay nhau. Em nghĩ rằng họ không hề nhận ra em chính là sợi dây gắn kết họ
lại với nhau, trong khi họ luôn có những sở thích khác nhau, lối sống khác nhau
và có những người bạn rất khác nhau. Rồi một ngày, mẹ em gặp một người mà bà
quen trước bố nhiều năm và quyết định chuyển đến Milan cùng ông ta.
Bố em đã hoàn toàn từ bỏ việc
hẹn hò nhưng vài năm sau ông gặp một người nào đó, trên một chuyến tàu rong ruổi
khắp mọi nơi, và họ hiện có một đứa con mà em là cha đỡ đầu và cũng là đứa em cùng
cha khác mẹ. Kể ra thì giờ mọi người đều khá vui vẻ.”
"Họ có biết về anh không?"
anh ấy hỏi.
"Họ có biết. Em đã nói
với bố vào thứ Năm khi ông ấy gọi. Dì Miranda cũng biết ”.
[1]
Jean-Baptiste-Camille Corot là một nghệ sĩ
thị giác và họa sĩ uyên bác người Pháp. Ông bắt đầu trở nên nổi tiếng bởi bức tranh "The
Bridge at Narni" được tạo vào năm 1826. Corot vẽ không nhiều, chỉ khoảng
24 bức tranh nhưng đều là tuyệt phẩm. Đặc trưng của tranh ông là những phong cảnh
đìu hiu, u buồn.
Bản dịch của Trần Thiên Ca+
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét