1.11.20

Tiểu thuyết Find Me (Tìm Em) - Dịch thuật - Cadenza 029

"Bản thể thứ 2. Anh nghĩ vậy. Vì tuổi tác, cậu bạn của anh ạ. Nhưng một phần của anh sẽ không thực sự tồn tại nếu em nói chuyện với cái bản thể trẻ hơn của anh, nếu em có mặt ở đây trong ngôi nhà này khi anh ở tuổi của em. Điều trớ trêu là khi bên em, anh cảm thấy anh như đang ở tuổi em chứ không phải tuổi anh. Anh chắc chắn rằng sẽ có một cái giá phải trả cho điều này."

 



Bài liên quan:


"Anh thật là một người bi quan."

 

"Có lẽ. Nhưng bản thân anh thời trẻ đã sống rất bùng nổ và phung phí nhiều thứ. Người có tuổi thì thường biết dè xẻn hơn, thận trọng hơn và do đó miễn cưỡng hơn - hoặc tuyệt vọng hơn – khi lao vào những thứ mà anh ta đã từng lo sợ rằng anh ta sẽ không bao giờ tìm thấy được nữa."




"Nhưng anh đã có em ở đây ngay lúc này."

 

"Có, nhưng sẽ được bao lâu chứ?"

 

Tôi đã không trả lời. Tôi đã cố gắng tránh chạm vào tương lai, nhưng kết quả là, tôi đã tỏ vẻ như mình là thứ quý hiếm còn xa xỉ hơn cả những gì anh ấy đã từng mong đợi.

 

“Điều này, hôm nay, cũng như ngày hôm qua,” anh nói, “như Thứ Năm, như Thứ Tư nọ, bản thân nó đã là một món quà. Số phận có thể dễ dàng  không bao giờ cho anh tìm được em, hoặc không cho anh gặp lại em nữa."

 

Tôi không biết phải nói gì, vì vậy tôi mỉm cười.

 

Sau đó, anh rót cho mỗi chúng tôi một ly Calvados thứ hai. "Anh hy vọng em thích nó."

 

Tôi gật đầu, vì tôi đã thưởng thức loại rượu mạch nha đơn lần trước.




“Số phận, nếu nó tồn tại,” anh nói, “thì nó có những cách kỳ lạ để trêu chọc chúng ta, bằng những khuôn mẫu của nó; cũng có thể là chả có khuôn mẫu nào cả mà chỉ là những tín hiệu mang ý nghĩa chiêm nghiệm để người ta phải tự lý giải.

 

Bố anh, bố em, cây đàn piano, luôn luôn là cây đàn piano, và sau đó là em, giống như con trai anh, nhưng lại không giống như con trai anh chút nào, và sợi chỉ Do Thái này theo suốt cuộc đời chúng ta, tất cả đều nhắc nhở anh rằng cuộc sống của chúng ta chẳng khác gì những cuộc khai quật mà càng đào chúng ta càng thấy lớp dưới nó càng sâu hơn chúng ta nghĩ. Hoặc có thể nó chẳng là gì cả, đơn giản là nó chẳng là gì.”



“Dù gì đi nữa, anh sẽ để lại cho em cái nhạc phổ này. Anh sẽ đi xem họ chuẩn bị những gì cho bữa tối nay. Trong khi đó, hãy cho anh biết em nghĩ gì về nó. Hãy nhớ rằng, em là một trong số rất, rất ít người đã từng nhìn thấy nó”.

Anh ấy đóng cửa rất khẽ, như thể để chứng tỏ rằng những gì tôi sắp làm cần sự tập trung cao độ và chỉ tình thế ép buộc lắm thì anh ấy mới làm phiền tôi.

 

Tôi thích ở một mình trong căn phòng này. Nó đem đến cái cảm giác thân mật, mặc dù kích thước rộng lớn của nó. Tôi thậm chí còn thích mùi của những tấm rèm dày cũ kỹ phía sau, thích tấm gỗ gụ lâu năm khảm trên tường và tấm thảm đỏ sẫm, thậm chí thích chiếc ghế bành bọc da cũ kỹ, bong tróc và món rượu Calvados tuyệt vời của tôi.




Mọi thứ đều có cảm giác cổ xưa, trường tồn và được sắp đặt từ hàng thế kỷ trước để mà tồn tại nhiều thế kỷ tiếp theo. Chiến tranh và các cuộc cách mạng không thể xóa bỏ điều này bởi vì tính di sản và tính trường thiên dường như vĩnh viễn được ghi khắc ở khắp mọi nơi trong dinh thự này, khắc trên cả cái ly uống rượu đầy tinh xảo mà tôi đang cầm trên tay.

 

Michel đã lớn lên ở đây, được che chở ở đây, bị ngột ngạt ở đây. Tôi tự hỏi liệu anh ấy có từng sử dụng chiếc ghế bành này khi xem những hình ảnh khiêu dâm trên tạp chí khi anh còn ở tuổi dậy thì hay không.




Anh ấy mong tôi làm gì với nhạc phổ này chứ — mong tôi nói với anh ấy rằng nó tuyệt hay hoặc tuyệt dở, nói rằng cái người Do Thái soạn ra nó là một thiên tài? Hoặc có thể là một tên ngốc? Hay anh ấy đang tìm kiếm cái con người nguyên thủy của bố anh ấy - trước khi trở thành bố anh ấy – và hy vọng tôi sẽ giúp anh hồi sinh ông ấy từ cái đống đổ nát của những ký hiệu âm nhạc này?

Bản dịch của Trần Thiên Ca+


*********
MỤC LỤC "FIND ME"
(Call me by your name Phần 2)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS