Ennis quay trở lại công việc trang trại, làm thuê
chỗ này chỗ nọ, cuộc sống cũng không tiến bộ gì mấy nhưng đủ vui vì có thể được ở bên lũ gia súc, được tự do vứt bỏ mọi thứ, có thể bỏ đi mọi lúc
nếu cần, sẵn sàng đi vào núi chớp nhoáng ngay khi được báo việc.
Bài liên quan: |
Anh không cảm thấy cuộc sống như vậy là vất vả hay khó khăn gì, chỉ là có cảm giác mơ hồ về việc mất định hướng, và anh cố chứng tỏ mọi chuyện vẫn ổn thỏa bằng cách đến dùng bữa tối Lễ Tạ ơn với Alma và người chồng mới – chủ tiệm tạp hóa và lũ trẻ, ngồi giữa hai cô gái của anh và kể cho chúng nghe chuyện về lũ ngựa, kể vài chuyện cười, cố gắng không làm một người bố ủ rũ.
Sau khi cắt chiếc bánh tráng miệng, Alma gọi anh vào bếp, cạo
sạch đĩa và nói rằng cô ấy lo lắng cho anh và khuyên anh nên kết hôn lần nữa. Anh đoán cô đã có thai, khoảng 4-5 tháng.
“Một lần là nát rồi,” anh nói, tựa vào quầy bếp, cảm thấy căn phòng quá lớn.
"Anh vẫn đi câu cá với Jack Twist đó?"
"Vài lần." Anh ấy nghĩ Alma đang như cố cạo sạch mấy cái hoa văn trên chiếc đĩa.
“Anh biết đấy,” cô ấy nói, và từ giọng điệu của cô ấy,
anh biết điều gì đó sắp xảy ra, “Em đã từng tự hỏi tại sao anh không bao giờ
mang bất kỳ con cá hồi nào về nhà. Anh luôn nói rằng anh câu
được nhiều cá. Vì vậy, một lần em đã mở cái hộp đựng đồ câu của anh vào
đêm trước khi anh thực hiện chuyến đi nhỏ của
mình – cái thẻ giá vẫn còn trên đó sau 5 năm - và em buộc một ghi
chú ở cuối cái dây câu. Em đã ghi “Xin chào Ennis, hãy mang một
ít cá về nhà nhé, yêu anh, Alma”.
Và sau đó anh trở về và nói rằng anh đã bắt được đống cá và đã ăn hết. Anh nhớ chứ? Em đã
mở cái hộp đựng đồ câu để xem khi có cơ hội và cái tờ giấy ghi chú của em nó vẫn còn nguyên ở đó, và cái dây câu từ trước giờ vẫn chưa hề chạm vào nước." Như thể từ “nước” đó gọi tên người họ
hàng của nó là nước trong bồn rửa chén, cô vặn vòi, xả sạch các đĩa.
"Điều đó không có nghĩa gì cả."
“Đừng có
nói dối, đừng cố lừa tôi,
Ennis. Tôi biết nó có nghĩa gì. Jack Twist? Jack Đáng ghét. Anh và hắn ta --
"
Cô ấy đã vượt quá giới hạn chịu đựng của anh.
Jennis nắm cổ tay cô; nước mắt trào ra và lăn dài, một cái đĩa rơi loảng xoảng.
“Im đi,” anh nói. “Lo lấy việc của cô đi. Cô không
biết gì về chuyện này cả."
"Tôi sẽ hét lên gọi anh Bill."
“Cứ hét đi. Tiếp tục và hét lên. Tôi sẽ cho hắn ta
nằm lăn quay ra sàn, và cả cô nữa.” Anh siết
cổ tay cô thêm một lần nữa, để lại một vết thâm như chiếc vòng tay, đội lệch chiếc mũ của mình về phía sau và lao đi, đóng sầm
cửa lại.
Anh đến quán bar Black And Blue Eagle vào đêm hôm đó, uống đến say, choảng nhau chóng vánh và cộc cằn với ai đó và bỏ đi. Anh đã không cố gắng
tìm gặp lại các cô con gái của mình trong một thời gian dài, cho rằng chúng sẽ tự
tìm đến anh khi chúng có được ý thức và thời gian anh tách xa Alma cũng đủ lâu.
Jack và Ennis đã không còn là những chàng trai trẻ
với tất cả những điều đang chờ đón họ. Jack đã lên cân trông thấy với bờ vai đầy thịt, Ennis thì vẫn thon gọn, chạy đi chạy về trong đôi ủng đã mòn, quần
jean và áo sơ mi vào cả mùa hè lẫn mùa đông, chỉ mặc thêm một chiếc áo khoác vải trong thời tiết lạnh giá.
Một khối u lành tính xuất hiện trên mí mắt của anh ta và khiến nó trông như sụp
xuống, chiếc mũi gãy đã lành lại trông như bị vẹo.
Nhiều năm liền, họ vượt qua những đồng cỏ cao và khe suối trên núi, cưỡi ngựa vào Big Horns, Medicine Bows,
rìa phía nam của Gallatins, Absarokas, Granites, Owl Creeks, Bridger-Teton
Range, Freezeouts và Shirleys, Ferrises và Rattlesnakes,
Salt River Range, vào vùng Wind Rivers, Sierra Madres, Gros Ventres, Washakies,
Laramies, nhưng họ không bao giờ quay
lại dãy Brokeback.
Bản dịch của Trần Thiên Ca+
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét