8.1.21

Brokeback Mountain - Trên dãy Brokeback - Truyện ngắn - Đoạn 12

Điều mà Jack vẫn thường nhớ lại và khao khát theo cách mà anh không thể cưỡng lại cũng như không thể hiểu được là khoảng thời gian mùa hè xa xăm đó trên dãy Brokeback khi Ennis đến sau lưng anh và kéo anh lại gần, rồi một cái ôm thầm lặng thỏa mãn nỗi thèm muốn được chia sẻ, an ủi và không nhuốm màu nhục dục.




Bài liên quan:





Họ đã đứng theo cách đó rất lâu trước ngọn lửa, bùng cháy tỏa ra những mảng sáng hồng hào, bóng của họ như một chiếc cột duy nhất in trên tảng đá. Từng phút trôi qua được đếm bằng chiếc đồng hồ tròn trong túi Ennis, từ những que củi trong lửa lắng dần thành than. Các ngôi sao thấp thoáng qua các lớp sóng nhiệt bên trên ngọn lửa.

 

Hơi thở của Ennis đến chậm và yên tĩnh, anh ngâm nga, đung đưa một chút trong ánh sáng lấp lánh và Jack dựa vào anh trong một nhịp tim đều đều, những rung động của tiếng ngân nga khe khẽ như một sóng điện yếu ớt, và khi đứng đó, anh chìm vào giấc ngủ - mà không phải là ngủ mà là một thứ gì đó ngất say và mê man, cho đến khi Ennis tìm được một cụm từ đầy hoen gỉ nhưng vẫn còn sử dụng được từ thời thơ ấu trước khi mẹ anh mất, nói, “Đã đến lúc đi đánh cỏ khô rồi, chàng cao bồi. Tôi phải đi đây. Nào, bạn đang ngủ trên đôi chân của mình như một con ngựa vậy” anh lắc người, đẩy Jack ra và đi vào bóng tối.

 






Jack nghe thấy tiếng đinh thúc ngựa của Ennis rung lên, câu nói “hẹn gặp lại vào ngày mai” vọng lại và tiếng khịt mũi rùng mình của con ngựa, rồi tiếng nghiến vó ngựa  trên đá.

 

Về sau, cái vòng tay mơ hồ đó cứ in đậm dần trong trí nhớ của anh như khoảnh khắc hạnh phúc duy nhất nguyên sơ, đầy quyến rũ trong cuộc sống chia tách và vất vả của họ. Không có gì làm hỏng nó, ngay cả khi biết rằng Ennis sau đó sẽ không ôm lấy anh trực diện vì Enis không muốn nhìn thấy cũng như không muốn cảm thấy rằng Jack chính là người anh đang ôm lấy. Và có lẽ, Ennis từng nghĩ, họ sẽ không bao giờ tiến xa hơn thế. Cứ để vậy đi. Cứ vậy đi.

 

Ennis đã không biết về vụ tai nạn trong nhiều tháng cho đến khi bưu thiếp anh ấy gửi cho Jack để báo rằng tháng 11 vẫn là cơ hội sớm nhất để tái ngộ đã bị đóng dấu “NGƯỜI NHẬN ĐÃ MẤT”.

 

Anh gọi số của Jack ở Childress, điều mà anh đã làm một lần duy nhất trước khi Alma ly dị và Jack đã hiểu lầm lý do cho cuộc gọi, đã lái xe hai trăm dặm về phía bắc để gặp anh, chỉ để về tay không. Điều này sẽ ổn thôi, Jack sẽ trả lời, phải trả lời chứ. Nhưng anh ấy đã không. Người trả lời là Lureen và cô ấy hỏi ai? ai đấy? và khi anh ta nói với cô một lần nữa, cô nói với một giọng đều đều là vâng, Jack đang bơm hơi bánh sau cho chiếc xe tải khi ở trên đường thì lốp xe bị nổ. Dây tanh lốp đã bị hỏng kiểu gì đó và sức mạnh của vụ nổ đã đập mạnh vành lốp xe vào mặt, làm gãy mũi và xương hàm và khiến anh ta ngã sấp bất tỉnh. Vào lúc có người tìm thấy, anh  ấy đã chết đuối trong vũng máu của chính mình.

 

 

Không, Ennis thầm nghĩ, bọn chúng đã kéo lê Jack bằng cái vành bánh xe.

 

“Jack đã từng nhắc đến anh,” cô nói. “Anh là bạn câu cá hay bạn săn bắn gì đó, tôi biết điều đó. Tôi đã tính báo cho anh biết, ”cô nói,“ nhưng tôi không chắc về tên và địa chỉ của anh. Jack ghi nhớ hầu hết các địa chỉ của bạn bè trong đầu. Đó là một điều khủng khiếp. Anh ấy mới ba mươi chín tuổi ”.

 

Nỗi buồn mênh mông của vùng đồng bằng phía Bắc đã ập xuống anh. Anh không biết cái chết xảy ra như thế nào, bị giết bởi bọn chúng bằng cái vành bánh xe hay một vụ tai nạn thực sự, máu đã nghẹn xuống cổ họng Jack và không ai ở đó để lật anh ấy dậy. Trong cơn gió quần quật hỗn loạn, anh nghe thấy tiếng thép đập vào xương, tiếng kêu khô khan của cái vành lốp xoay xoay rồi nằm im.







"Anh ấy được chôn cất dưới đó ah?" Anh muốn nguyền rủa cô ta vì đã để Jack chết tức tưởi giữa đường.

 

Giọng Texas của cô cất lên qua đường dây . “Chúng tôi dựng một bia mộ. Anh ấy thường nói rằng anh ấy muốn được hỏa táng, tro rải trên núi Brokeback. Tôi không biết đó là đâu. Vì vậy, anh ấy đã được hỏa táng, như anh ấy muốn, và như tôi nói, một nửa tro cốt của anh ấy được chôn ở đây, và phần còn lại tôi gửi cho gia đình anh ấy. Tôi nghĩ Brokeback Mountain ở đâu đó nơi anh ấy lớn lên. Nhưng tôi biết Jack, đó có thể là một nơi trườu tượng nào đó, nơi chim xanh hót và có một dòng suối whisky. "

 

Ennis nói: “Chúng tôi chăn cừu ở Brokeback vào một mùa hè. Anh ấy hầu như không thể cất tiếng được.

 

“Chà, anh ấy nói đó là chỗ của anh ấy. Tôi nghĩ anh ấy có ý là nơi để say. Uống whisky ở trên đó. Anh ấy đã uống rất nhiều ”.



@ VĂN HỌC FLUSTO

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS