"Bố mẹ của anh ấy vẫn ở Lightning Flat?"
“Đúng vậy. Họ sẽ ở đó cho đến khi qua đời. Tôi chưa bao giờ gặp họ. Họ không xuống dự đám tang. Anh hãy liên lạc với họ. Tôi cho rằng họ sẽ trân trọng nếu di nguyện của anh ấy được thực hiện."

Bài liên quan: |
Không nghi ngờ gì nữa, cô ấy tỏ ra lịch sự nhưng giọng nói nho nhỏ lạnh lùng như tuyết.
Con đường đến Lightning Flat đi qua vùng đất hoang
vắng, băng qua hàng chục trại chăn nuôi bỏ hoang phân bố trên vùng đồng bằng, mỗi cái cách nhau 8 và 10 dặm, những
ngôi nhà đứng thẫn thờ trong đám cỏ dại,
những hàng rào chuồng ngựa sụp đổ xiêu vẹo. Biển tên đề John C. Twist. Trang trại
là một nơi nhỏ sơ sài, cây cối mọc um tùm. Bọn gia súc ở quá xa để anh có thể
nhìn thấy tình trạng của chúng, chỉ thấy
chúng là những chấm đen xa xa. Một mái hiên trải dài phía trước một căn nhà gạch vữa nhỏ màu nâu, có bốn phòng, hai dưới đất, hai trên tầng.
Ennis ngồi ở bàn bếp với cha của Jack. Mẹ của Jack,
mập mạp và cẩn thận trong các động tác như vừa hồi phục sau một ca phẫu thuật,
nói: “Cậu muốn dùng cà phê không? Một miếng bánh anh đào?
"
“Cảm ơn, thưa bác, cháu sẽ uống một tách cà phê
nhưng cháu không thể ăn bánh bây giờ.”
Ông lão ngồi im lặng, hai tay đan lại trên tấm khăn
trải bàn bằng nhựa, nhìn Ennis với vẻ giận dữ, như biết chuyện. Ennis nhận ra ở
ông một kiểu người không hiếm gặp –
một kiểu gia trưởng như vịt đực trong ao. Anh không thể nhìn thấy nhiều đường nét của Jack trong hai bố mẹ, anh hít một hơi.
“Cháu cảm thấy rất buồn về Jack. Không thể diễn tả cháu cảm thấy buồn như thế nào. Cháu biết cậu ấy lâu rồi. Cháu đến để nói với bác rằng nếu bác muốn cháu mang tro cốt của cậu ấy lên trên Brokeback như
vợ cậu ấy bảo rằng đó là ước nguyện,
thì cháu sẽ tự hào được làm điều đó ”.
Có một khoảng lặng. Ennis hắng giọng nhưng không
nói gì thêm.
Ông già nói, “Nói cho cậu biết, tôi biết núi
Brokeback ở đâu. Nó nghĩ rằng nó quá đặc biệt để được chôn cất trong khu mộ của
gia đình”.
Mẹ của Jack đã bỏ qua điều này, nói: “Nó thường về
nhà hàng năm, ngay cả sau khi kết hôn và sống ở Texas, và giúp bố nó việc ở trang trại trong một tuần, sửa cổng và cắt cỏ và tất cả
mọi thứ. Tôi đã giữ nguyên phòng của nó như khi nó còn là một cậu bé và tôi nghĩ nó trân trọng điều đó. Cậu có thể lên thăm phòng của nó nếu cậu muốn.”
Ông già giận dữ nói. “Tôi không thể giúp gì được ở
đây. Jack thường nói, 'Ennis del Mar,' nó
nói nguyên văn thế này, “Con sẽ đưa Ennis lên đây
một ngày gần đây và chúng con sẽ xây dựng cái trang trại chết tiệt này thành
hình”. Hai người bọn cậu đã định chuyển lên đây, xây một chòi gỗ và giúp tôi
điều hành trang trại này và phát triển nó lên. Sau đó, vào mùa xuân này, nó đưa
một người khác đến đây, xây dựng một địa điểm và giúp điều hành trang trại, đó là một người hàng xóm nông trại nào đó của nó ở dưới Texas. Nó sẽ chia tay với vợ và quay
lại đây. Ông nói, “Nhưng giống như hầu
hết các ý tưởng của Jack, nó không bao giờ thành hiện thực”.
Bây giờ thì Ennis đã cái chết của Jack là do người ta
giết bằng vành lốp xe. Anh đứng dậy và nói muốn lên
thăm phòng
của Jack, trong lúc nhớ lại một trong những câu
chuyện Jack đã kể về bố của mình.
Jack
thì bị cắt da quy đầu còn ông già thì không; điều này khiến cậu
con trai lúc đó đã thấy bận tâm rất nhiều khi
phát hiện ra sự không phù hợp
về giải phẫu trong một tình huống khá oái ăm. Khi đó, Jack kể, hôm đó khoảng
3-4 giờ sáng gì đó, cậu ta luôn luôn vào nhà vệ sinh muộn, loay hoay cởi nút
quần, chỗ ngồi trong toilet, và tầm bắn nước tiểu của cậu ta luôn làm tung
tóe mọi thứ xung quanh. Ông già đã nổi khùng về điều đó và vụ này một lần đã làm
cho một cơn thịnh nộ trở nên điên cuồng.
“Chúa ơi, ông ấy khiến tôi chết điếng, quật tôi xuống sàn phòng tắm, dùng thắt lưng quất vào
người tôi. Tôi nghĩ ông ấy sắp giết tôi. Sau đó, ông nói, "Con có muốn biết
cảm giác đi tiểu văng tung tóe khắp nơi? Ta sẽ chỉ cho con' và ông ấy lôi chim ra, tè lên khắp người tôi, như ngâm tôi trong đống
nước tiểu, sau đó ông ấy ném một chiếc khăn vào tôi và bắt tôi lau sàn nhà, cởi quần
áo của tôi và ngâm chúng trong bồn tắm, rồi
tắm rửa cho tôi, tôi thì khóc bù lu bù loa. Nhưng trong khi ông ấy
làm tôi hoảng loạn, tôi vẫn nhận thấy
chim ông ấy có một thêm một tí da mà tôi thì không có – điều khiến tôi rất nhớ. Tôi thấy họ như muốn tôi trở nên khác biệt, giống như bạn cắt xén một cái tai của mình vậy. Sau đó thì không có cách nào để trở nên
thân mật được với ông ấy.”
Căn phòng ngủ trên đỉnh cầu thang dốc
có nhịp leo riêng, nhỏ xíu và nóng nực, ánh nắng chiều hắt qua cửa sổ phía tây,
chiếu thẳng vào chiếc giường chật hẹp của cậu bé
Jack khi đó, dựa vào tường, chiếc bàn đầy vết mực và chiếc ghế gỗ, một
khẩu súng trong một giá treo trên giường. Cửa sổ nhìn xuống con đường rải sỏi
trải dài về phía nam và sau
này Jack chợt nhận ra rằng trong những năm lớn lên của mình, đó là con đường
duy nhất mà anh biết. Một bức
ảnh tạp chí cổ của một ngôi sao điện ảnh tóc đen nào đó được dán vào bức tường
bên cạnh giường, tông màu da chuyển sang màu đỏ cánh sen. Anh có thể nghe thấy
tiếng mẹ của Jack ở tầng dưới đang rót nước, đổ đầy ấm và đặt lại trên bếp, hỏi
ông lão một câu ngặt tiếng.
Tủ quần áo là một cái hốc cạn với một
thanh gỗ được giằng ngang, một tấm rèm bằng vải
cretonne mờ mắc trên một sợi
dây. Trong tủ treo hai chiếc quần jean đã được ủi phẳng phiu và gấp gọn gàng
trên móc treo dây, trên sàn
tủ là một đôi giày ống đã sờn rách mà anh nghĩ là anh nhớ ra. Ở cuối phía bắc
của tủ quần áo, một cái
khe nhỏ xíu trong bức tường tạo nên một nơi khá
bí mật và ở
đây, trên cái móc áo cứng ngắc treo trên một chiến đinh là một chiếc áo sơ
mi.
Anh nhấc nó ra khỏi cái đinh. Áo sơ mi
cũ của Jack từ những ngày Brokeback. Máu khô trên tay áo là máu của chính Ennis, trong vụ chảy máu mũi
vào buổi chiều cuối cùng trên núi khi Jack, trong cuộc vật lộn liên tục của họ,
đã vô tình để đầu gối đập
mạnh vào mũi Ennis. Anh đã đổ máu ở khắp mọi nơi, trên cả hai người, trên áo sơ
mi của mình, nhưng việc chảy máu không giúp Jack giữ được Ennis vì anh ta đột
ngột xoay người và
hất chàng thiên thần Jack ngã lăn trên đám hoa columbine hoang dại, đôi cánh của thiên thần phải gấp lại.
Chiếc áo sơ mi có vẻ nặng cho đến khi
anh nhìn thấy có một chiếc áo sơ mi khác bên trong nó, tay áo được chăm chút lần cẩn thận xuống
bên trong tay áo của Jack. Đó là chiếc áo sơ mi kẻ sọc của chính anh, bị mất,
anh đã nghĩ mất từ lâu trong
một lần giặt giũ chết tiệt nào đó.
Hóa ra, chiếc áo sơ mi bẩn thỉu của anh, túi áo bị rách, thiếu cúc, đã bị Jack đánh
cắp và giấu ở đây bên trong chiếc áo sơ mi của chính Jack, một cặp như hai tấm
da, cái này bên trong cái kia, hai
cái trong một.
Anh áp mặt vào lớp vải và hít thở chậm
rãi bằng miệng và mũi, mong có làn khói mờ ảo và mùi thơm của núi rừng và vị
mặn ngọt của Jack nhưng không có mùi hương thực sự nào, chỉ có ký ức
về nó, sức mạnh của
sự hồi tưởng về
Brokeback
Mountain trong đó không có gì còn sót
lại ngoài những
gì anh đang nắm giữ trong
tay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét