8.1.21

Brokeback Mountain - Trên dãy Brokeback - Truyện ngắn - Đoạn 14 (cuối)

Cuối cùng, ông bố vịt đực già đã không chịu để Ennis mang tro của Jack đi. "Nói cho cậu biết này, chúng tôi có một khu mộ của gia đình và đang nằm ở đó." Mẹ của Jack đứng bên bàn gọt táo bằng một dụng cụ răng cưa sắc nhọn. “Cháu ghé thăm nhé,” bà nói.





Bài liên quan:





Lái xe xuống con đường rợp bóng, Ennis băng qua nghĩa trang đồng quê được rào bằng dây cừu võng, một miếng đất vuông vắn có hàng rào trên thảo nguyên đầy cây cỏ, một vài ngôi mộ sáng rực hoa nhựa, và không muốn biết Jack đã tan vào đó, được chôn cất trong mảnh đất  đầy đau buồn.

 

 

Vài tuần sau, vào ngày thứ Bảy, anh ném tất cả chăn ngựa bẩn thỉu của Stoutamire vào phía sau xe bán tải của mình và mang chúng xuống Quik Stop Car Wash để xịt vòi xịt cao áp làm sạch. Khi những chiếc chăn sạch ướt đã được xếp gọn trên giường xe tải, anh bước vào cửa hàng quà tặng của Higgins và bận rộn với giá đựng bưu thiếp.

 

"Ennis, anh đang tìm kiếm gì trong đống bưu thiếpọ?" Linda Higgins nói, ném một bộ lọc cà phê nâu sủi tăm vào thùng rác.

 

“Cảnh núi Brokeback.”

 

 

"Ở Quận Fremont hả?"

 

 

"Không, cách đây về phía bắc."

 

 

“Tôi không đặt hàng thiệp nào có cảnh đó cả. Để tôi lấy danh sách đơn hàng. Nếu có, tôi có thể lấy cho anh một trăm cái. Dù sao thì tôi cũng sắp đặt hàng thêm một số thiệp.”

 

 

Ennis nói: “Một là đủ.

 





Khi cái thiệp về - giá ba mươi xu - anh ấy ghim nó vào trong xe kéo của mình, cài đầu bằng đồng ở mỗi góc. Bên dưới nó đóng một chiếc đinh và trên chiếc đinh anh treo một cái móc dây và hai chiếc áo sơ mi cũ được mắc trên đó. Anh lùi lại và nhìn quần thể qua vài giọt nước mắt chua xót.

 

“Jack ơi, anh hứa “ anh nói, mặc dù Jack chưa bao giờ yêu cầu anh ta thề thốt bất cứ điều gì và bản thân anh không phải là người hay thề thốt.

 

Khoảng thời gian đó Jack bắt đầu xuất hiện trong giấc mơ của anh, Jack như lần đầu tiên anh gặp, mái tóc quăn, mỉm cười và răng thỏ, nói về việc rỗng túi và phải lăn xả mọi việc; nhưng rồi cảnh cái lon đậu với cán thìa nhô ra ngoài được treo trên khúc gỗ cũng ở xuất hiện ở đó, trong một hình dạng như hoạt hình với màu đỏ tối khiến những giấc mơ của anh cứ mang hương vị một bản truyện tranh u ám. Rồi cái cán thìa kia lại có thể được sử dụng như một chiếc vành bánh xe.

Và đôi khi anh thức dậy trong đau buồn, đôi khi với cảm giác hân hoan và phóng khoáng như hồi xưa; chiếc gối đôi khi ướt, đôi khi ga trải giường.

 

Có một khoảng trống mênh mang giữa những gì anh biết và những gì anh ấy cố gắng để tin, nhưng không thể làm gì được nữa; và nếu bạn không thể sửa chữa được nó, bạn đành phải chịu đựng nó vậy.

- HẾT - 

Bản dịch của Nghênh Phong


@ VĂN HỌC FLUSTO

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS