Hoặc mọi chuyện có thể đã bắt đầu trong những giờ rảnh rỗi bất tận sau bữa trưa khi mọi người thư giãn trong bộ đồ tắm, thả mình khắp mọi nơi trong và ngoài nhà, phô bày cơ thể ở mọi ngóc ngách, chỉ để giết thời gian … cho đến khi có ai đó đề nghị mọi người leo xuống mấy mỏm đá để tắm biển. Người thân, anh em họ hàng, hàng xóm, bạn bè, bạn của bạn bè, đồng nghiệp, hoặc bất cứ ai quan tâm đến cứ đến gõ cổng nhà chúng tôi và hỏi họ có thể sử dụng sân tennis của chúng tôi không, thì họ đều được hoan nghênh vào đấy mà thư giãn, mà bơi trong hồ, rồi dùng bữa tối, và nếu họ ở đủ lâu thì …dùng luôn phòng khách.
Hoặc có lẽ mọi chuyện bắt đầu trên … bãi biển. Hoặc tại sân tennis. Hoặc trong lần chúng tôi đi dạo cùng nhau vào ngày đầu tiên anh nhờ tôi dẫn đi thăm thú ngôi nhà và khu vực xung quanh, và chuyện này dẫn đến chuyện kia, tôi lại dẫn anh đi qua cánh cổng sắt hoăn rỉ phía sau lô đất trống dài như vô tận, hướng về phía đường ray xe lửa bỏ hoang, từng được vận hành để kết nối hai thị trấn B với N.
“Có cái nhà ga nào bị bỏ hoang ở đâu đó không?” Anh hỏi, nhìn qua những tán cây dưới ánh mặt trời nóng rát, hỏi như thể tôi là con trai thừa kế của ông chủ cái khu vực này.
“Không, xưa nay chả có cái nhà ga nào ở đây cả! Nhưng nếu người ta yêu cầu thì tàu cứ dừng cho xuống thôi”.
Anh tò mò hỏi về con tàu, đường ray trông rất hẹp. Đó là một chuyến tàu hai toa mang phù hiệu hoàng gia, tôi giải thích.
Bây giờ mấy người vô gia cư đang sống trong mấy toa tàu đó. Họ đã sống ở đó từ hồi mẹ tôi vẫn còn là thiếu nữ và đến đây vào dịp hè. Họ đã kéo hai chiếc toa tàu bị trật bánh vào sâu trong đất liền.
“Anh muốn xem chúng không? "
“Có lẽ để sau nhé!” Một sự phớt lờ đầy lịch sự, như thể anh ấy phát hiện ra sự nhiệt tình không đúng chỗ của tôi để kết thân với anh và cuối cùng đã đẩy tôi ra.
Nhưng nó làm tôi đau nhói.
Thay vào đó, anh nói muốn mở tài khoản tại một trong những ngân hàng ở thị trấn B này, sau đó đến thăm một dịch giả tiếng Ý, người đã được nhà xuất bản tại Ý thuê để dịch cuốn sách của anh.
Tôi quyết định dẫn anh đến đó bằng xe đạp.
Đạp xe thì cuộc trò chuyện cũng chả tốt hơn là lúc đi bộ. Trên đường đi, chúng tôi dừng lại để kiếm gì đó giải khát. Mà mấy tiệm giải khát thì quán nào cũng tối tăm và trống hàng.
Chủ tiệm lại đang vệ sinh sàn bằng một chất nồng nặc mùi ammoniac, khiến chúng tôi phải bước ra ngoài ngay khi có thể. Một con sáo đen đơn côi, đậu trên một cây thông Địa Trung Hải, cất lên vài tiếng hót, ngay lập tức bị chìm nghỉm trong tiếng rỉ rả rầm rập của đám ve sầu.
Tôi uống một hơi dài chai nước khoáng lớn, rồi đưa cho anh, rồi lấy lại uống tiếp một hơi nữa. Tôi đổ một ít nước lên tay, xoa lên mặt rồi luồn qua mái tóc để làm ẩm.
Nước không đủ lạnh, cũng chả đủ mát, để lại phía sau là một cơn khát không nguôi.
“Quanh đây thì mọi người làm gì?”
“Chả làm gì cả. Chỉ chờ qua hè.”
“Thế thì mùa đông thì họ làm gì?”
Tôi nhoẻn cười khi nghĩ đến câu trả lời tôi sắp đưa ra. Anh đoán ngay được ý tôi sắp nói.
“Này, đừng có trả lời anh là mùa đông thì họ lại chờ mùa hè đến!”
Anh đã đọc được suy nghĩ của tôi, nhanh hơn tất cả những người trước đó từng tham gia vào “bữa tối lao lực”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét