30.12.19

Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 1 - 03

“Thật ra, vào mùa đông, nơi này xám xịt và tối tăm. Mọi người chỉ trở về vì Giáng sinh thôi. Nếu không thì đây là một thị trấn ma.”

“Thế ở đây vào Giáng sinh em còn làm gì ngoài chuyện ăn hạt dẻ rang và uống sữa trứng?”

Anh trêu chọc tôi. Tôi nở nụ cười như lần trước. Anh hiểu, không nói gì, chúng tôi cùng phì cười.

Anh hỏi về thói quen. Tôi bảo tôi chơi quần vợt. Bơi. Đi dạo vào ban đêm. Chạy bộ. Ký âm các bản nhạc. Đọc sách.

Anh nói anh cũng chạy bộ. Vào sáng sớm. Một người muốn chạy bộ thì phải chạy ở đâu  ở quanh đây chứ? Dọc theo lối đi dạo, chủ yếu là vậy. Tôi có thể chỉ cho anh nếu anh muốn.

Nhưng khi tôi bắt đầu thấy muốn gợi ý với anh, anh ta lại như đấm sầm vào mặt tôi: “Để sau đi, có lẽ vậy”. 




Tôi  đặt hạng mục đọc sách và cuối danh sách hoạt động, vì tôi nghĩ rằng, với cái thái độ cố ý, trơ trẽn mà anh ấy đã thể hiện cho đến nay, thì việc đọc sẽ là cái thứ cuối cùng mà anh ta để ý đến. 

Tuy nhiên, vài giờ sau, khi tôi nhớ ra rằng anh ta vừa viết xong một cuốn sách về triết gia Heraclitus và hiểu rằng việc đọc sách có lẽ không hẳn là một phần không đáng kể trong cuộc sống của anh, thì tôi nhận ra rằng tôi cần phải thực hiện một vài chiêu xoay ngược tình hình, để cho anh ta biết rằng tôi cũng có cùng sở thích đọc sách như anh. 

Tuy nhiên, điều khiến tôi lo lắng không phải là phải chọn cách gì để để chuộc lại cái lầm tưởng ấy, mà chính là những sự hiểu lầm không mong muốn mà cuối cùng tôi đã nhận ra trong tôi, cả lúc đó và cả trong cuộc trò chuyện bình thường của chúng tôi bên cái đường ray xe lửa. Và rằng tôi đã cố rất nhiều để chiếm được trái tim anh, nhưng có lẽ còn lâu mà đạt được, mà có thể là chẳng bao giờ, và tôi dường như mãi không thừa nhận sự thất bại ấy.





Khi tôi lại mời chào sẽ đưa anh ấy đến San Giacomo, vì tất cả du khách đều thích ý tưởng này, và đi lên đỉnh cao nhất mà chúng tôi đặt biệt danh là To-die-for (Đỉnh tuyệt hảo), lẽ ra tôi phải biết rõ hơn là chỉ mỗi việc đứng đó mà không cần quay lại. Tôi nghĩ tôi đã mang được anh đi khắp nơi chỉ bằng cách đưa anh lên cái đỉnh đó, để anh ngắm nhìn thị trấn, biển cả, sự vĩnh hằng. Nhưng không, lại là câu trả lời “Để sau đi, có lẽ vậy!”

Nhưng mọi chuyện có thể đã bắt đầu một cách muộn màng hơn tôi nghĩ mà tôi không hề nhận ra. Bạn thấy một ai đó, nhưng bạn không thực sự nhìn thấy anh ta, anh ấy mang một  đôi cánh. Hoặc bạn để ý đến anh ta, nhưng chẳng khơi lên được ngọn lửa nào, không nắm bắt được tín hiệu gì, mà ngay cả khi bạn biết về sự hiện diện đó, cái thứ khiến bạn hoài thao thức ấy, thì sáu tuần bạn có được để chinh phục đã gần như trôi qua rồi, và rằng anh ta đã biến mất rồi hoặc sắp rời đi.





Và rằng về cơ bản bạn đang tranh giành để đạt được điều gì đó, điều mà bạn đã mơ hồ, đã ấp ủ trong nhiều tuần ngay trong bạn, điều mà mang tất cả các triệu chứng của thứ mà  bạn buộc phải đặt tên là “Tôi khao khát”. 

Rồi bạn sẽ tự hỏi, sao mà tôi không biết được điều đó là gì nhỉ?  Tôi nhận biết sự khát khao ấy, khi tôi nhìn thấy nó, nhưng tuy nhiên, lần này, nó cứ bị trượt đi hoàn toàn. Tôi đi tìm kiếm cái nụ cười bí ẩn đột nhiên bừng sáng trên khuôn mặt anh, mỗi khi anh đọc được suy nghĩ của tôi: khi tất cả những gì tôi thực sự muốn là cơ thể, chỉ là cái cơ thể ấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS