13.8.19

Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em - Chương 4 - 03

Sau đó, một ý tưởng lạ lùng cứ bám lấy tôi: Nếu cơ thể của tôi - chỉ cơ thể của tôi, trái tim tôi – cứ than khóc vì anh ấy? Rồi tôi phải làm gì?




Điều gì sẽ xảy ra nếu cứ đến đêm tôi lại không thể đối diện với bản thân khi thiếu anh bên cạnh, thiếu anh bên trong mình? Rồi sao đây?

Hãy nghĩ đến nỗi đau trước khi thấy đau.

Tôi biết tôi đang làm gì. Ngay cả trong giấc ngủ, tôi cũng biết mình đang làm gì. Cố gắng để miễn nhiễm  cho chính mình khỏi nỗi đau, đó là những gì tôi đang làm. Rồi sau cùng tôi sẽ có thể kết thúc mọi việc theo cách này – cách của một cậu bé lén lút, thông minh. 

Mình là thế đấy – lén lút, tinh ranh và vô cảm. Tôi mỉm cười với cách tự nghĩ về bản thân như vậy.

Bây giờ mặt trời đã chiếu trên tôi, và tôi yêu ánh mặt trời với một tình yêu gần như ngoại giáo dành cho mọi thứ của trái đất này. 

Ngoại đạo, đó là những gì tôi đang có. Tôi đã chưa từng biết tôi yêu trái đất này, mặt trời này, biển cả này, mọi thứ, nhiều đến như thế nào - thậm chí nghệ thuật dường như chỉ đứng thứ hai. Hay là tôi tự lừa dối mình nhỉ?

Vào giữa buổi chiều, tôi nhận ra mình đang tận hưởng một giấc ngủ, không chỉ đơn thuần là tìm kiếm sự  ẩn náu – mà là giấc ngủ chìm trong giấc ngủ, giống như giấc mơ nằm trong những giấc mơ, có gì tốt đẹp hơn điều ấy chứ?

Tôi giống như đã chạm vào một niềm hạnh phúc thuần khiết, tinh tế nào đó và nó chiếm lấy mình.



Hôm nay có phải là thứ Tư không nhỉ, tôi nghĩ, và thật sự nay là thứ Tư, khi người thợ mài dao lập một cái xưởng mài nho nhỏ trong sân và bắt đầu mài hết mấy lưỡi dao trong nhà.

Cô Mafalda luôn miệng trò chuyện khi đứng cạnh, cầm một ly nước chanh cho người thợ khi anh ấy hì hục với viên đá mài. Tiếng ầm ĩ, tiếng lách cách của bánh xe máy mài rung và rít lên trong cái nóng giữa trưa, tạo ra những đợt sóng âm tràn đầy hưng phấn ào lên phòng ngủ của tôi. 

Tôi chưa bao giờ dám thừa nhận với bản thân là mình đã hạnh phúc đến thế nào khi Oliver ăn ngon lành trái đào ấy. Dĩ nhiên, điều đó đã làm tôi cảm động, nó cũng làm tôi hạnh phúc; cử chỉ của anh ấy như thể đã nói với tôi rằng “Anh tin mọi tế bào trong cơ thể em đều không được chết, không bao giờ  chết, và nếu nó chết, thì hãy để nó chết trong cơ thể anh”.

Hôm đó, anh ấy mở cánh cửa khép hờ từ phía ngoài ban công từ bên ngoài, bước vào - chúng tôi chưa định nói gì với nhau ngày hôm đó; anh ấy cũng không hỏi anh có thể vào không.

Tôi sẽ phải làm gì đây? Chẳng lẽ lại nói “Anh không thể vào”?. Tôi giơ tay lên chào anh và nói rằng tôi  không xem thường chuyện đó, không bao giờ, và để anh nhấc tấm trải giường rồi trườn lên giường tôi. 

Bây giờ, ngay khi nghe thấy âm thanh của viên đá mài giữa tiếng kêu của đám ve sầu, tôi biết tôi có thể thức dậy hoặc ngủ tiếp - làm gì cũng đều tốt cả, mộng mơ hay đi ngủ - cũng giống như nhau thôi.  Tôi sẽ chọn một hoặc cả hai .

Khi tôi thức dậy, đã gần năm giờ. Tôi không còn muốn chơi quần vợt nữa, cũng như hoàn toàn không muốn luyện mấy bản nhạc của Haydn.

Lúc này nên đi bơi, tôi nghĩ vậy. Tôi mặc bộ đồ tắm và đi xuống cầu thang. Vimini đang ngồi trên bức tường thấp bên cạnh nhà bố mẹ cô.

"Sao cậu lại đi bơi?" Cô ấy hỏi.
"Tôi không biết. Tôi chỉ cảm thấy thích thế. Muốn đi không?"

"Không phải hôm nay. Họ bắt tôi phải đội cái nó kỳ khôi này nếu đi ra ngoài. Tôi trông y như một tên cướp biển Mexico ấy. "

"Pancho Vimini này, nếu tôi bơi thì bạn làm gì? "

"Tôi sẽ xem thôi. Nếu bạn giúp tôi lên mấy tảng đá đó, thì tôi sẽ ngồi đó, xõa chân dưới nước và cứ thế đội cái nón này."

"Vậy thì đi thôi."

Tôi không cần phải hỏi Vimini đưa tay cho nắm.  Cô ấy sẽ tự động đưa tay một cách tự nhiên, theo cách mà người mù tự động cầm lấy khuỷu tay của bạn. 

"Đừng đi nhanh quá," cô ấy nói.

Chúng  tôi đi xuống những bậc thang và khi chúng tôi đến chỗ mấy tảng đá, tôi tìm thấy vị trí cô ấy thích nhất và ngồi cạnh. Đây là chỗ cô ấy thích nhất lúc ngồi với Oliver. 

Bản dịch của #GSCorp

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS