Tôi nhớ lại cảnh mình nằm trên giường, vật lộn với chính bản thân để lấy được sự can đảm mà bước qua phòng anh ấy.
Những gì tôi không lường trước là cô Mafalda đã thay tấm ra trải giường của tôi – đúng hơn là của chúng tôi. May mắn thay, tôi đã xin Oliver cho tôi cái áo sơ mi Billowy của anh ấy vào buổi sáng hôm đó, sau khi tôi chắc chắn rằng anh ấy đã mặc nó trong suốt thời gian chúng tôi ở Roma.
Tôi cất cái áo trong một túi giặt bằng nilon của phòng khách sạn chúng tôi ở, và chắc một điều tôi sẽ phải giấu nó khỏi sự tò mò của bất kỳ ai trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Có vài đêm, tôi lấy chiếc áo Billowy ra khỏi cái túi, đảm bảo rằng nó không bị vương cái mùi của túi nhựa hoặc mùi quần áo của tôi, rồi giữ nó bên cạnh, cuộn hai cái tay dài của chiếc áo vòng quanh người rồi thì thầm tên của mình trong bóng tối.
Ulliva, Ulliva, Ulliva-Oliver đã gọi tôi bằng cái tên của anh khi anh bắt chước cách gọi đổi ngôi của cô Mafalda và chú Anchise.
Rồi tôi cũng gọi anh bằng tên của anh ấy, với hy vọng anh ấy sẽ gọi lại cho tôi, rồi tôi lại thay anh ấy mà thì thầm tên của chính mình Elio, Elio, Elio. Một mình tôi gọi đi gọi lại như thế đấy.
Để tránh phải bước vào phòng ngủ đi từ phía ban công để rồi phải nhận thấy anh ấy đã không còn ở đây, tôi đã sử dụng cầu thang giữa nhà. Tôi mở cửa phòng, bỏ ba lô xuống sàn, và ném mình lên chiếc giường tràn đầy ánh nắng ấm áp.
Ơn trời: họ đã không giặt tấm khăn phủ giường. Đột nhiên tôi thấy rất vui khi được trở lại đây.
Tôi đã ngủ quên ngay lúc đó và quên mất tất cả mọi điều, về chiếc áo Billowy và mùi thơm của nó, và về chính Oliver. Ai có thể cưỡng lại giấc ngủ lúc hai ba giờ chiều trên cái mảnh đất đầy ánh mặt trời của miền Địa Trung Hải cơ chứ?
Mệt mỏi khi tỉnh giấc, tôi quyết định luyện đàn vào cuối buổi chiều và bốc trúng bản nhạc của Haydn ngay đúng chỗ mà tôi đã cất nó. Hoặc là luyện đàn hoặc là đi qua sân tennis và ngồi dưới ánh mặt trời trên một băng ghế ấm áp nào đó để tận hưởng những luồng năng lượng hạnh phúc lan tỏa qua cơ thể và xem có ai sẵn sàng làm một trận đấu không.
Luôn luôn có ai đó.
Tôi không dám đón nhận những giấc ngủ thanh thản trong đời. Sẽ còn nhiều thời gian để khổ đau lắm đây, tôi nghĩ vậy.
Nỗi đau rồi sẽ đến, theo một cách âm thầm, như tôi từng nghe là mọi thứ sẽ diễn ra kiểu như vậy, và rồi sẽ chả có cách gì mà xoa dịu được.
Dự liệu về nỗi buồn để vô hiệu hóa nỗi buồn - đó là một cách ứng xử hèn nhát và vô nghĩa, tôi tự nói với bản thân mình như vậy, và cũng tự biết mình là một chuyên gia giỏi về nghệ thuật xoa dịu nỗi đau.
Và nếu nỗi đau ập đến dữ dội thì sao?
Điều gì sẽ xảy ra nếu nỗi đau đến và không chịu rời đi, nỗi buồn cứ thế mà ở lại, rồi giày vò giống như những ước muốn tuyệt vọng có được anh ấy bên cạnh trong mấy đêm nay - giống như tôi đã đánh mất một phần thiết yếu trong cuộc sống của mình, giống như tôi mất đi cánh tay trên cơ thể mà rồi khi nhìn những chân dung cũ của mình treo khắp nhà lại thấy mình đã từng có cánh tay ấy.
Thiếu cánh tay ấy, mình không còn là mình nữa rồi.
Mình đã đánh mất, mình biết mình sẽ đánh mất, và mình đã chuẩn bị để mất nó; nhưng rồi mình lại không thể sống với sự mất mát.
Rồi những hy vọng sẽ không nghĩ đến sự mất mát hay những cầu nguyện không mơ thấy nó cũng lại đau đớn như chính sự mất mát ấy.
Bản dịch của #GSCorp
*******
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét