13.8.19

Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em - Chương 4 - 01

"Chú Anchise đang đợi tôi ở nhà ga. Tôi nhìn thấy chú ấy ngay khi con tàu chạy vòng quanh vịnh, rồi chậm lại và gần như che khuất những cây bách cao mà tôi yêu thích, qua những tán cây đó, tôi luôn nhìn thấy thấp thoáng khung cảnh nồng hậu của biển giữa chiều. 




Tôi hạ thấp cửa sổ để cho gió thổi vào mặt, và nhìn vào chiếc xe của chúng tôi đang đậu xa xa phía trước. Đáp tàu tại B luôn làm tôi hạnh phúc. Nó nhắc tôi nhớ đến những lần xuống tàu vào đầu tháng Sáu khi kết thúc mỗi năm học. 

Gió, cái nóng, cái đường ray màu xám lấp lánh với  cái nhà chờ đã bị đóng cửa vĩnh viễn kể từ thời Thế chiến thứ nhất, sự im lặng chết chóc, tất cả tạo nên cái mùa tôi thích nhất trong năm, đúng vào thời điểm hoang vắng và đáng yêu trong ngày. 

Mùa hè vừa mới bắt đầu, có vẻ như những chuyện đó chưa từng xảy ra, đầu tôi vẫn còn rối tinh với việc nhồi nhét kiến thức vào những phút chót trước khi thi cử, và đây là lần đầu tiên trong năm tôi nhìn thấy biển. 

Oliver là ai nhỉ?




Tàu dừng lại trong vài giây, thả xuống khoảng năm hành khách. Rồi tiếng hú cất lên, tiếp theo là tiếng rung của động cơ. Sau đó, cũng dễ dàng như lúc chúng dừng lại, những toa tàu lần lượt nối nhau ra khỏi nhà ga, từng toa một, lướt đi trên đường ray. Rồi chỉ còn sự im lặng bao trùm. 

Tôi đứng một lát dưới cái mái vòm làm bằng gỗ khô. Toàn bộ nơi này, bao gồm cả cái nhà chờ, bốc lên cái mùi hăng hắc của hương dầu, hắc ín, sơn bong tróc, và mùi khai.

Và như mọi khi: những con chim két, những cây thông, đám ve sầu.

MÙA HÈ!

Tôi thỉnh thoảng nghĩ về niên học kế tiếp. Ơn trời, với cái nóng và cái mùa hè còn kéo dài quanh tôi, nghĩa là còn vài tháng nữa mới tới niên học mới.





Vài phút sau khi tôi xuống tàu, chuyến tàu tới Rome trên đường ray ngược chiều đã khởi hành - luôn đúng giờ, chuyến tàu đó. 

Ba ngày trước, chúng tôi đã cùng lên chính chuyến tàu này. Bây giờ tôi nhớ lại lúc đó, trên chuyến tàu ấy, tôi đã nhìn chằm chằm từ cửa sổ và trầm ngâm: vài ngày nữa, tôi sẽ phải quay trở lại đây, sẽ lại đơn độc, sẽ căm ghét điều đó; do đó, phải chuẩn bị mọi thứ để đối diện với sự thật đơn độc ấy.

Giống như một cách cảnh báo bản thân. Tôi học cách chấp nhận thực tế là mình đã mất anh: không phải theo kiểu uống những liều giảm đau trước khi cơn đau ập đến; mà theo kiểu của những người mê tín: chuẩn bị tâm lý để chấp nhận những những điều tồi tệ nhất  mà số phận đem đến – đó cũng là một cách để làm dịu cơn đau. 

Cũng giống như những người lính được huấn luyện để chiến đấu trong đêm tối, tôi đã sống trong bóng tối để không bị mù tối khi bóng đêm ập đến.

Tập sống quen với nỗi đau cũng là cách để xoa dịu những cơn đau. Đó là vi lượng đồng căn liệu pháp.

Sau đó, tôi bao quát lại mọi thứ xung quanh.
Ngắm lại quang cảnh của vịnh.
Nghe lại mùa thơm của cây thông.
Nhìn lại nhà chờ sân ga. 
Ngắm nhìn những ngọn đồi ở xa để nhớ lại buổi sáng chúng tôi quay trở lại B. và lao nhanh xuống chân đồi, gần như va vào một cô gái người Roma. 
Nghe lại mùi của dầu, nhựa đường, sơn men … nhìn lại, nghe lại, nhớ lại, ngưởi lại …





Anchise  cầm lấy ba lô của tôi và đề nghị mang nó giúp tôi. Tôi bảo chú ấy đừng làm vậy; ba lô không nên để ai khác cầm, trừ người sở hữu đeo nó. Chú ấy không hiểu chính xác ý tôi là gì, nhưng đưa cái ba lô lại cho tôi. 

Chú hỏi Signor Ulliva (= Mr. Oliver) đã đi chưa.

“Vâng, sáng nay”.

"Có buồn không?" chú ấy dò hỏi.

"Có, một chút."

“Anche a me duole, Tôi cũng thấy buồn”

Tôi tránh ánh mắt của chú. Tôi không muốn khơi cho chú nói gì thêm, thậm chí đề cập đến chủ đề đó.

Khi tôi đến, mẹ tôi muốn biết tất cả mọi thứ về chuyến đi của chúng tôi. 

Tôi nói chúng tôi đã không làm gì đặc biệt, chỉ đi tham quan Capitol, Villa Borghese và San Clemente. Nếu không tham quan thì chúng tôi đi tản bộ. Có rất nhiều đài phun nước. Rất nhiều nơi lạ vào ban đêm. Và hai bữa ăn tối.

"Ăn tối à?" Mẹ tôi hỏi, với giọng điệu của người chiến thắng ngầm, kiểu như “thấy chưa, tôi đoán không sai mà!”.

"Và với ai?"  Mẹ tôi hỏi tiếp

"Với mấy người"
 "Với người nào cơ?"
 "Mấy nhà văn, nhà xuất bản, bạn của anh Oliver ấy. Chúng con ở lại mỗi tối.”

"Nó chưa mười tám tuổi, mà anh ta dẫn nó ăn chơi vậy rồi", cô Mafalda buông lời mỉa mai chua chát. Mẹ tôi tán đồng.

"Mọi người đã bài trí lại phòng của con như trước đây. Mọi người nghĩ con sẽ thích căn phòng lại trở về như cũ.", mẹ tôi nói.

Ngay lập tức tôi cảm thấy buồn và giận. Ai cho họ cái quyền đó chứ? 
Rõ ràng là họ, cùng với nhau hoặc từng người, đã tò mò can thiệp vào đời tư của người khác.

Bản dịch của #GSCorp
*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS