7.3.20

Tiểu thuyết "Tìm em" (Find me) | André Aciman | Tempo 03

Cuối buổi tản bộ, hai bố con chúng tôi sẽ luôn ăn trưa tại Armando. Thằng bé phải chịu đựng tôi hay nó hứng thú với sự có mặt của tôi, tôi cũng không thể nói, có lẽ là cả hai. Nhưng chúng tôi đã đặt thành thông lệ: những con đường Via Vittoria, Via Belsiana, Via del Babuino. 




Thỉnh thoảng chúng tôi đi lang thang đến tận khu Nghĩa trang Tin lành. Chúng giống như những dấu ấn trong cuộc đời chúng tôi. Chúng tôi tự đặt tên cho những hoạt động này là “lễ vọng”, học theo cách những người sùng đạo dừng chân ở nhiều tượng thánh khác nhau trên những con phố phù điêu Madonnelle chong đèn để tỏ lòng tôn kính với Đức mẹ. Không ai trong hai tôi quên mấy điều: ăn trưa, tản bộ, lễ vọng. 

Tôi thật may mắn. Đi dạo quanh Rome với thằng bé là một sự hồi vọng của ký ức. Bạn rẽ ở lối nào bạn cũng vấp phải miền ký ức: ký ức của chính mình, ký ức của ai đấy hoặc ký ức của thành phố này. Tôi thích Rome vào lúc chạng vạng, còn thằng bé thích thành phố vào buổi chiều, và có những lúc chúng tôi sẽ uống trà chiều ở bất cứ đâu chỉ để kéo dài thời gian một chút cho đến khi màn đêm buông xuống để đi uống rượu.





“Và thế thôi hả?”

"Thế thôi. Chúng tôi sẽ tản bộ đến đường Via Margutta vì chính tôi, rồi đến đường Via Belsiana vì thằng bé – mỗi con đường dành cho tình yêu cũ của từng người.”

“Hồi vọng của sự vọng về quá khứ hả?” cô gái trẻ trên tàu lại buông câu nói đùa. “Cậu ấy đã kết hôn chưa?”

"Chưa."

“Cậu ấy có ai không?”

"Tôi không biết. Tôi nghi là nó phải có ai đó. Nhưng tôi thực sự lo lắng về nó. Đã khá lâu rồi có lần tôi hỏi nó có quen ai chưa, nhưng tất cả những gì nó trả lời là cái lắc đầu và nói “Bố ơi đừng có hỏi con”.

Điều đó có nghĩa là nó không có ai hoặc ai với nó cũng được, và tôi không thể nói là vế nào thì tệ hơn. Thằng bé đã từng rất cởi mở với tôi.

“Tôi nghĩ rằng cậu ấy đã thành thật với ông.”

“Có thể, theo một cách nào đó.”

“Tôi thích cậu ấy”, cô gái trẻ ngồi đối diện với tôi lại nói. “Có lẽ vì tôi rất giống cậu ấy. Đôi khi, tôi bị trách vì quá cởi mở, quá thẳng thắn và sau đó thì là vì quá cẩn trọng và dè dặt.”

“Tôi không nghĩ là thằng bé dè dặt với người khác. Nhưng tôi không nghĩ là nó hạnh phúc cho lắm.”

"Tôi biết cậu ấy cảm thấy như thế nào."

“Trong đời cô có ai không?”

“Giá mà ông biết được.”

"Gì cơ?" Tôi hỏi. Từ đó phát ra trong tôi như một tiếng thở dài ngạc nhiên và buồn bã. 





Cô ấy ám chỉ điều gì đây chứ: rằng không có ai trong cuộc sống của cô ấy, hoặc có quá nhiều người, hoặc người đàn ông của cuộc đời cô đã bỏ rơi cô và khiến cô bị tan nát chẳng còn gì ngoài ngoài sự thôi thúc phải trút giận lên chính mình hoặc lên người tình kế tiếp? 

Hay với cô ấy, mọi người chỉ đơn giản là đến và đi, đi và đến, như tôi đã lo sợ rất nhiều người đã làm điều đó với chính con trai mình, hay cô ấy là người đặt chân vào cuộc đời người khác, rồi bước chân ra khỏi mà không để lại dấu vết hay kỷ niệm gì?

“Tôi không biết tôi có phải là người biết thích người khác hay không, chứ nói gì đến đem lòng yêu ai.”, cô ấy nói.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy điều đó ở hai người họ - cô ấy và con trai tôi: cùng là những trái tim bị tổn thương, cay đắng rồi thành vô cảm. 

“Có phải là vì cô không biết thích những người khác, hay vì cô cảm thấy mệt mỏi với họ, và cô không thể nhớ là vì sao ngày xưa cô đã  từng thấy họ thú vị?”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS