Tôi cứ để cho anh ấy trải lòng. Thật là thú vị khi ngắm nhìn anh thả đôi mắt trôi dạt về phía biển cả xa xôi. Có lẽ anh cũng muốn tránh phải nhìn vào mắt tôi.
"Còn chú Anchise thì sao em?" Cuối cùng anh ấy hỏi.
"Chú ấy mất vì bệnh ung thư, thật tội nghiệp cho chú. Em từng nghĩ chú ấy lớn tuổi lắm rồi. Vậy mà lúc mất chú ấy còn chưa đến năm mươi. "
"Chú ấy cũng yêu nơi này lắm - với chú ấy là những cây ghép cành và vườn cây ăn quả."
"Chú ấy mất trong phòng ngủ của ông nội."
Lại một sự im lặng. Tôi định nói là trong phòng cũ của tôi, nhưng tôi đã thay đổi ý.
"Anh có hạnh phúc khi trở lại đây không?"
Anh ấy thực ra đã dự cảm được câu hỏi của tôi trước khi tôi cất lời.
"Em có hạnh phúc khi tôi trở lại đây không?" Anh vặn lại.
Tôi nhìn anh, cảm thấy mình như một kẻ chỉ muốn buông vũ khí đầu hàng, dù là chả có gì đe dọa mình ở đây cả. Giống như những người tuy dễ đỏ mặt nhưng họ thường không xấu hổ về điều đó; và tôi biết một cách tốt hơn để kiềm chế cảm xúc này là hãy cứ để nó cuốn tôi trôi đi.
"Anh biết là em hạnh phúc mà. Có lẽ là nhiều hơn mức cần thiết.", tôi nói.
"Anh cũng vậy."
Câu đó nói lên tất cả.
"Đi với em, em sẽ chỉ cho anh nơi mọi người chôn một phần tro cốt của bố."
Chúng tôi đi xuống cầu thang sau nhà, dẫn vào khu vườn xưa kia là nơi đặt cái bàn ăn sáng. "Đây là chỗ của bố. Em gọi đó là điểm ký ức. Điểm của em là ở đằng kia, nếu anh vẫn còn nhớ.”
Tôi chỉ vào cái chỗ mà xưa kia có đặt cái bàn của tôi, đứng cạnh hồ bơi.
"Anh có điểm ký ức nào ở đây không?" Anh hỏi với nụ cười nhẹ.
"Anh luôn có một điểm mà."
Tôi muốn nói với Oliver rằng hồ bơi này, khu vườn này, căn nhà này, cái sân này, hòn đảo thiên đường này, toàn bộ nơi này, sẽ luôn luôn là điểm ký ức của anh.
Nhưng tôi đã không nói thế, tôi chỉ lên phía lầu, về mấy cái cửa sổ kiểu Pháp trong căn phòng của anh.
“Đôi mắt của anh luôn ở đó, em muốn nói rằng, nó ẩn sau mấy bức màn tuyệt đẹp kia, luôn nhìn ra từ căn phòng ngủ kia – căn phòng nay chẳng có ai ở.
Khi có làn gió nhẹ thổi qua và những tấm màn căng lên, em đứng từ ngoài ban công hay từ dưới đây nhìn lên, em sẽ tự bắt mình nghĩ rằng anh vẫn đang còn ở đó, anh đang từ thế giới của anh nhìn vào thế giới của em, và anh đang thì thầm những điều anh đã nói vào cái đêm em tìm thấy anh trên những phiến đá …
… nói rằng “Anh thật hạnh phúc khi ở đây”.
*******
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét