26.3.20

Tiểu thuyết Gọi anh bằng tên em – Chương 4 - 21 [Call me by your name]

Chúng tôi vẫn để đồ đạc của anh Oliver ở tiền sảnh với hy vọng Manfredi sẽ mang chúng lên lầu trong khi Oliver và tôi đi bộ thăm quanh căn nhà.

"Em chắc là anh muốn ngắm lại chúng lắm đây," tôi nói, rồi dẫn anh thăm lại khu vườn, cái bờ rào và khung cảnh nhìn  ra phía biển. Chúng tôi men theo con đường phía sau hồ bơi, rồi trở lại phòng khách, nơi chiếc đàn piano cũ vẫn đứng bên cạnh mấy cái cửa sổ kiểu Pháp. Cuối cùng chúng tôi quay ra tiền sảnh và thấy đồ đạc của anh đã được mang lên lầu.




Một phần trong tôi có lẽ đang muốn anh nhận ra rằng đã không có gì thay đổi kể từ khi anh ở đây lần  cuối, rằng chốn thiên đường của những thiên đường vẫn còn ở đó, và cái cổng nghiêng dẫn ra bãi biển vẫn còn kêu cót két như ngày xưa, rằng cái thế giới vẫn còn nguyên vẹn - chính xác như anh lúc anh rời xa nó – ngoại trừ đã thiếu vắng Vimini, chú Anchise, và bố tôi.

Đó là cách tôi muốn chào đón anh. 

Nhưng một phần khác trong tôi lại muốn anh cảm thấy không cần thiết phải đuổi theo những hoài niệm đó  - vì hai chúng tôi mỗi người đã thăng trầm qua nhiều chặng đường đời mà không có người kia bên cạnh, nên sẽ không còn nhiều điểm chung.  Có lẽ tôi muốn anh cảm nhận được sự giày vò của mất mát và buồn đau. 






Nhưng cuối cùng, như một sự thỏa hiệp trong chính tôi, tôi đã quyết định rằng cách dễ dàng nhất đơn giản sẽ là để cho anh thấy tôi đã không quên điều gì cả.

Tôi dẫn anh đến chỗ bãi đất trống nọ - nó vẫn như bị thiêu rụi và bỏ hoang không cây cối như khi tôi cho anh xem nó hai thập kỷ trước. Tôi đã không thực hiện được lời đề nghị hồi đó. [Trong các Chương trước, Elio có dẫn Oliver đến chỗ này và giới thiệu về cái nhà ga bỏ hoang, về những người Gypsies và đề nghị dẫn Oliver đi xem mấy người đó sống thế nào, nhưng Oliver lúc đó trả lời là “Để sau đi”].

 "Mình đến đó đi, thực hiện điều đó” anh trả lời.  Đó là cách anh nói với tôi rằng anh cũng không quên câu chuyện đó.

"Có lẽ anh cũng muốn ghé qua cái ngân hàng nhỉ?”  
Anh bật cười. "Anh cá là  họ sẽ không bao giờ đóng cái tài khoản ngân hàng của anh."

"Nếu có thời gian, và nếu anh quan tâm, em sẽ đưa anh đến chỗ cái tháp chuông. Em biết anh chưa bao giờ lên đó. "
"Lên-để-chết hả?" (To-die-for)
Tôi mỉm cười lại với anh. Anh vẫn còn nhớ tên mà hai chúng tôi đặt cho nó.

Khi chúng tôi đi tham quan quanh cái khuôn viên nhìn ra biển cả xanh bao la, tôi đứng lại và ngắm nhìn anh đứng tựa vào cái lan can, đôi mắt hướng về phía vịnh. 

Bên dưới chúng tôi là mấy phiến đá nơi anh từng ngồi vào những buổi đêm, và cũng là nơi anh và Vimini đi lang thang suốt cả buổi chiều với nhau.

"Hôm nay có lẽ cô ấy đã ba mươi mấy tuổi rồi," anh nói.
"Em biết."
"Cô ấy đã viết cho anh mỗi ngày. Hàng ngày."

Anh nhìn chăm chăm vào chỗ họ từng ngồi.  Tôi vẫn còn nhớ cách hai người họ nắm tay nhau rồi hớn hở chạy lao xuống bãi biển như thế nào. 






"Một ngày nọ, cô ấy đột ngột ngừng viết thư. Và anh biết. Anh biết là vậy. Anh vẫn giữ tất cả các bức thư của cô ấy, em biết không. "
Tôi nhìn anh với một cái nhìn đầy trầm tư.
"Anh cũng giữ mọi lá thư của em," anh ngay lập tức nói thêm, để trấn an tôi, mặc dù một cách mơ hồ anh ấy không biết liệu đây có phải là điều tôi muốn nghe hay không.
Đến lượt mình, tôi cũng nói. "Em cũng giữ mọi lá thư của anh.  Và vài cái khác nữa. Em sẽ cho anh thấy sau. Mà để sau đi."

Liệu rằng anh đã không nhớ đến cái áo Billowy, hay là anh quá dè dặt, quá thận trọng, để thể hiện rằng anh biết chính xác những gì tôi đang đề cập đến? 

Anh Oliver lại tiếp tục đăm chiêu nhìn ra mặt biển xa xa.

*******
MỤC LỤC "CALL ME BY YOUR NAME"
(Gọi anh bằng tên em)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

SPONSORS